Anh Trai Không Dành [...] – Chương 3

Tôi lập tức hiểu ra.

Dứt khoát nắm lấy tay Giang Thừa Diễn:

“Được, chơi thế nào? Hay chúng ta đến đảo của ?”

Ánh mắt Giang Thừa Diễn đảo qua tôi, chậm rãi :

“Anh cũng định .”

Nói xong, ta lấy điện thoại ra, dứt khoát ra lệnh:

“Đảo chuẩn bị xong chưa? Ngày mai tôi đưa người qua.”

Tôi còn chưa kịp kinh hãi phản đối, thì giọng của Giang Trì Kinh vang lên, mang theo chút ý nhàn nhạt:

“Anh cả, trưa mai là sinh nhật ông nội đấy.”

Phải rồi.

Nếu không, ba người này cũng chẳng có chuyện đồng loạt ở nhà hôm nay.

Là vì chuẩn bị mai cùng nhau đến mừng thọ ông.

Giang Thừa Diễn tôi.

Tôi vội lắp bắp:

“Đúng, đúng đó! Dù thế nào đi nữa, sinh nhật ông nội cũng không thể không đi .”

Anh ta thong thả thu tay về.

Tôi cúi đầu .

Anh ta vừa rồi dùng lực không nhẹ.

Cổ tay tôi hằn rõ những dấu vết dài, in thành mấy vệt đỏ.

“Do em da trắng quá thôi.”

Giang Thừa Diễn thản nhiên .

Càng ngày càng kỳ lạ.

Tôi lặng lẽ giấu tay ra sau lưng.

5

Ngày hôm sau.

Khi tôi xuống lầu, hiếm thấy cả ba người trai đều có mặt đầy đủ.

Anh hai Giang Khước, người bình thường ngủ nướng mãi không dậy nổi, hôm nay lại nhàn nhã ngồi trên sofa, vắt chân lên, trông có vẻ thoải mái.

Ba ánh mắt đồng loạt quét tới, khiến tôi bỗng thấy không tự nhiên.

“Ăn mặc đẹp lên cũng không che nổi cái vẻ quê mùa. Nhìn đã thấy đần thối rồi.” Anh hai hờ hững buông một câu mỉa mai, sau đó liếc qua Giang Thừa Diễn, giọng châm chọc, “Anh có sở thích kiểu gì mà lại thấy hứng thú với con bé này ?”

Giang Thừa Diễn khẽ cong môi, không đáp, chỉ đứng dậy đi tới trước mặt tôi, vươn tay ra, ra hiệu cho tôi khoác lấy cánh tay ta.

Sau đó, ta bình thản với Giang Khước:

“Nếu rảnh rỗi quá thì ra nước ngoài đi du lịch với ba mẹ đi.”

Mọi người đều biết, với Giang Khước mà , ra nước ngoài đồng nghĩa với bị lưu đày.

Sắc mặt hai lập tức sa sầm, không gì nữa.

Còn tôi, run run khoác lấy cánh tay Giang Thừa Diễn, cảm thấy không thể nào tự nhiên nổi.

Tôi hoàn toàn không còn tâm trí nghe cuộc đối thoại của họ, chỉ có cảm giác như bị một con sói chằm chằm, lạnh đến dựng tóc gáy.

Ai cũng có thể là con cừu non bị thịt.

Nhưng tuyệt đối không thể là tôi!

Giang Thừa Diễn rốt cuộc bị sao ? Sao chỉ có ta là không chịu đi theo đúng kịch bản?

Tối nay về, nhất định tôi phải chuyện rõ ràng với hệ thống!

Tôi còn đang đấu tranh tư tưởng, không ý rằng hai đã tôi rất lâu.

Anh ta mấp máy môi, có vẻ định gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.

Có lẽ, ta thật sự không hiểu nổi vì sao tôi, kẻ thấp kém nhất trong nhà họ Giang, lại có thể khiến Giang Thừa Diễn chủ nắm lấy tay mình?

Anh hai lại liếc sang ba.

Nhưng Giang Trì Kinh thậm chí chẳng buồn lại.

Người đàn ông lúc nào cũng mang theo nụ giả dối này, lúc này lại chẳng nữa.

Đôi mắt đen láy trầm lắng, ánh lướt qua tôi và Giang Thừa Diễn, đầy khó đoán.

Cứ thế, bốn người chúng tôi bước vào bầu không khí kỳ dị, cùng nhau về Giang gia tổ trạch.

6

Tại nhà chính.

Hiện tại toàn bộ công việc trong nước của tập đoàn Giang thị đều do Giang Thừa Diễn quản lý.

Giang Khước chỉ là một nhị thiếu gia ăn chơi trác táng, không có năng lực gánh vác trọng trách.

Còn Giang Trì Kinh, tuy thông minh, vẫn còn là sinh viên đại học, tuổi tác còn nhỏ.

Ánh mắt sắc bén của ông nội lướt qua từng người chúng tôi, chỉ khi dừng lại ở Giang Thừa Diễn, sắc mặt ông mới dịu đi đôi chút.

Ông ho nhẹ hai tiếng, giọng vang lên đầy uy nghiêm:

“Vì mọi người đều có mặt hôm nay, ta có một chuyện muốn thông báo.”

Đám họ hàng quây quanh chiếc bàn dài, ai nấy đều nghiêm túc ngay ngắn.

Tôi thì chẳng có chút hứng thú nào, chỉ ngồi đó thả hồn đi nơi khác.

Có thể có chuyện gì to tát chứ?

Ba mẹ Giang chẳng biết đang hưởng thụ kỳ nghỉ ở bãi biển nào rồi, quan hệ giữa họ và ông nội không tốt, chẳng buồn về nước.

Nếu thật sự là chuyện lớn, bọn họ có thể không về sao?

“Kể từ bây giờ, con bé út của nhà chúng ta—Du Ninh, cũng sắp đến tuổi thành niên rồi. Nhà họ Tống có cậu con trai bằng tuổi con bé, ta thấy hai nhà nên kết thành thông gia.”

Giọng trầm ổn của ông nội rơi xuống.

Tôi lập tức ngẩng đầu lên.

Một người chị họ bật khinh miệt:

“Cái tên ăn chơi trác táng nhà họ Tống á? Nghe cờ bạc, rượu chè, gú đều giỏi, còn béo phì, hói đầu nữa?”

Ông nội cau mày:

“Chưa chắc nó đã tệ như cháu . Con đừng có tầm hạn hẹp như .”

Tầm hạn hẹp?

Nhưng cờ bạc, rượu chè, gú là thật.

Béo phì, hói đầu cũng là thật.

Mới 22 tuổi mà trông như 44 cũng là thật nốt.

Chị họ nhún vai:

“Cháu cũng có là không đồng ý đâu. Dù sao nhà họ Tống cũng giàu có, cưới Giang Du Ninh cũng xem như dư sức.”

Tôi nhạt.

Nhưng lại sợ nếu lớn quá, nước mắt sẽ rơi xuống mất.

Muốn liên hôn? Tôi không quan tâm.

Nhưng tại sao lại là tôi trước?

Là vì không nỡ để ba đứa cháu trai ruột của mình cưới một vợ không hoàn hảo?

Hay là vì không muốn và không dám ép ba đứa cháu trai cưới người ta?

Tôi đã vất vả lắm mới giao dịch với hệ thống thành công, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể cao chạy xa bay.

Vậy mà, chỉ vì một tờ giấy hôn thú, tôi lại bị giam cầm ở nơi này sao?

Nhưng đây không phải lúc tôi loạn.

Tôi cúi đầu thật lâu.

Chờ đến khi đôi mắt ráo hoảnh, tôi mới ngẩng lên, nở nụ ngoan ngoãn:

“Vâng, tất cả nghe theo ông nội. Nhưng tháng sau cháu mới đủ tuổi kết hôn ạ.”

Ông nội vốn nghĩ tôi sẽ khóc lóc từ chối, không ngờ tôi lại chấp nhận nhanh đến .

Ông trầm ngâm tôi một lúc, có vẻ hoài nghi, cuối cùng vẫn gật đầu:

“Không vội, cứ chuẩn bị thật tốt đi.”

Tôi mỉm nhẹ giọng:

“Dạ, ông nội.”

Đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt.

Chuẩn bị tiền bạc.

Chuẩn bị vé máy bay.

Rồi…

Bỏ trốn.

Anh hai đột nhiên đứng bật dậy ngay khi tôi vừa dứt lời.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta.

Ông nội Giang nhíu mày: “Sao thế?”

Giang Khước nghiến răng, sau đó lại ngồi xuống, giọng nặng nề:

“… Con thấy cả có lẽ có chuyện muốn .”

Giang Thừa Diễn khẽ gõ nhẹ hai ngón tay lên mặt bàn, hàng mi rủ xuống che đi ánh sâu thẳm.

Tôi quay đầu đối diện với ta.

Anh ta hơi nhướng mày:

“Không có gì cả.”

Anh ba Giang Trì Kinh tựa cằm lên tay, khóe môi cong lên đầy vô :

“Ông nội, con thấy cả nên gương đi. Anh ấy có bao nhiêu tiểu thư danh môn nhắm trúng, chi bằng để ấy kết hôn trước.”

Giang Khước lập tức gật đầu đồng :

“Đúng thế, cả cũng nên tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối đi. Nhân tiện đám cưới chung luôn.”

Ông nội không lên tiếng.

Tôi khổ, cổ họng khô khốc.

Có lẽ, trong một giây nào đó, Giang Khước và Giang Trì Kinh đã từng thấy tội nghiệp cho tôi.

Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc họ muốn loại bỏ địch lớn nhất—Giang Thừa Diễn.

Tôi mở miệng:

“Chuyện đó là của cả. Ông nội yên tâm, con sẽ chuẩn bị chu đáo, để hai nhà Giang – Tống kết thân thật mỹ mãn.”

Nụ lười nhác trên môi Giang Thừa Diễn khựng lại trong một thoáng.

Tôi bình thản ta, khóe môi chậm rãi cong lên.

“Anh hai và ba vốn cũng không thích con. Vậy thì con cưới sớm một chút, đỡ chướng mắt họ.”

Dứt lời, tôi cầm túi xách, quay người rời đi.

Ừ.

Tôi sẽ cố gắng bán bớt vài món trang sức, tích đủ tiền rồi chạy trốn.

Sau lưng, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, kéo theo vài tiếng kêu kinh hãi.

Nhưng tôi chẳng còn muốn bận tâm nữa.

Tôi ghét bọn họ.

Tôi không khỏi tự hỏi—

tại sao trong cốt truyện gốc, đám người đáng sợ này lại có thể vui vẻ tận hưởng mọi thứ?

họ có quyền giam cầm người con mà mình , biến ấy thành món đồ chơi riêng của họ sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...