14
Ba năm không gặp, Chu Ngạn gầy đi, vóc dáng càng thêm cao ráo, mặc áo len cao cổ màu trắng bên trong, quần âu đen, khoác ngoài là áo khoác gió, trông rất thanh lịch và gọn gàng.
Điều duy nhất không thay đổi vẫn là đôi lông mày thanh tú đó, vẫn là đường nét giống trong ký ức của tôi.
Tôi chằm chằm, niềm vui và nỗi buồn khi gặp lại đan xen, nước mắt vô thức trực trào trong mắt. Tôi nhận ra mình đã mất bình tĩnh, tôi vội vàng cúi đầu xuống.
Trần Nhuệ thở dài nhẹ: “Xem ra, chỉ có thể tự mình đi thôi.”
Anh ấy không yên tâm dặn dò tôi: “Có chuyện gì thì gọi cho .”
Tôi gật đầu.
Khi Trần Nhuệ lên xe, tôi với ấy: “À đúng rồi, sau này sinh nhật em, đừng tặng hoa cho em nữa nhé.”
Trần Nhuệ hơi nhíu mày, có chút khó hiểu: “Hoa gì? Anh đâu có tặng!”
Tiếng còi xe phía sau át đi giọng của Trần Nhuệ, tôi không nghe thấy.
Tôi căng thẳng kéo vali bước về phía Chu Ngạn.
Tôi bối rối khi đứng trước mặt , không biết nên gì.
Tôi chưa kịp phản ứng nên chào hỏi như thế nào, đã nắm lấy tay tôi, đi về phía xe.
Tôi đi theo sau , thấy khóe miệng nhếch lên một nụ .
15
Lên xe, không gì, đột nhiên cúi người xuống, ánh sáng chiếu qua kính chắn gió bị bóng dáng che khuất.
Khoảng cách quá gần, tôi căng thẳng đến nín thở.
Trên người có mùi hương rất dễ chịu, vẫn là mùi hương thanh mát nhạt nhòa trong ký ức tôi.
Anh ngẩng đầu tôi: “Nhịp tim em đập nhanh sao?”
“Vẫn chưa quên à?”
Tôi căng thẳng đến mức lắp bắp: “Không, không, có, là đứng quá gần.”
Tôi căng thẳng đối mặt với vài giây. Anh quay mặt đi, hơi nghiêng đầu, đưa tay qua người tôi, kéo dây an toàn rồi cài vào.
“Chỉ là cài dây an toàn thôi.”
Sau khi ngồi thẳng dậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bực bội : “Chu Ngạn, sắp đính hôn rồi, sau này đừng đứng gần em như .”
Chu Ngạn lại tiến sát lại tôi, ánh mắt nóng bỏng thẳng vào tôi.
Trong xe yên tĩnh, dường như có những sợi tơ ái muội lơ lửng.
Anh khàn giọng rất nhỏ nhẹ: “Không gọi là trai nữa sao?”
Tôi vội vàng quay đầu ra ngoài cửa sổ: “Không thích gọi là trai.”
“Bây giờ thực sự không phải là trai của em nữa rồi.”
“Ý là gì?”
Anh bình tĩnh nắm vô lăng, không để ý đến tôi.
Suốt dọc đường, chúng tôi đều im lặng.
Anh lái xe vào một khu chung cư mới, tôi khó hiểu hỏi:
“Không về nhà sao?”
Anh thản nhiên trả lời: “Đây là nhà mới của .”
Tôi chợt hiểu ra, chắc là nhà mới mua để chuẩn bị đính hôn.
Tôi đi theo vào thang máy, đầu óc toàn nghĩ đến việc lát nữa gặp vợ sắp cưới của Chu Ngạn thì nên chào hỏi như thế nào.
Vào nhà, Chu Ngạn xoay người ôm tôi áp vào cửa, tôi kinh ngạc kêu lên:
“Anh gì ?”
16
Anh siết chặt eo tôi, trong mắt tràn đầy sự ghen tuông:
“Tại sao em lại về cùng Trần Nhuệ?”
“Em và cậu ta có quan hệ gì?”
Tôi cố hết sức muốn đẩy ra, chưa kịp phản ứng, đã hôn xuống.
Tôi bị hôn đến choáng váng, ú ớ một tiếng. Tôi muốn giãy giụa bị giữ chặt gáy, ôm eo tôi rồi kéo sát lại gần hơn, hôn sâu hơn.
Trong căn nhà yên tĩnh, tiếng hôn và nhịp tim đều phóng đại vô hạn, từng chút một nuốt chửng lý trí của tôi, giọng mê hoặc:
“Nhớ không?”
Tôi suýt chút nữa bị dụ dỗ sa ngã, trong tội lỗi dâng lên khoái cảm.
Nhớ đến việc có vợ sắp cưới, tôi tát một cái:
“Anh coi em là gì? Tiểu tam hay nhân? Anh có thấy có lỗi với vợ sắp cưới của không?”
Anh không những không tức giận mà còn , đầu lưỡi chạm vào khóe môi:
“Cô nhóc lớn rồi, đánh người cũng mạnh hơn rồi!”
Anh cũng không nhắc đến chuyện vợ sắp cưới, mà ôm tôi vào phòng ngủ với vẻ mặt cưng chiều.
Trên tường phòng toàn là ảnh của tôi, tôi kinh ngạc thoát khỏi vòng tay :
“Anh bị điên à? Để vợ sắp cưới của thấy thì phải sao?”
Tôi đưa tay định xé ảnh, lại thấy ba bức ảnh bó hoa hồng đặt trước cửa căn hộ tôi ở nước ngoài.
Tay tôi lập tức cứng đờ giữa không trung.
Tôi kinh ngạc hoàn hồn: “Hoa hồng mỗi năm sinh nhật em là tặng sao?”
Chu Ngạn gật đầu, giọng điệu bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra:
“Mỗi năm sinh nhật em, đều ở dưới lầu nhà em, ánh đèn trên lầu nhà em. Khi đèn tắt, vẫn lặng lẽ đứng đó, đợi đến sáng hôm sau mới quay về.”
Tôi để che giấu nỗi xót xa: “Vợ sắp cưới của không phiền sao?”
Chu Ngạn tôi chằm chằm, trầm giọng : “Em đã đánh giá thấp cảm của dành cho em rồi.”
“Anh không có vợ sắp cưới.”
17
Tôi hơi há miệng.
Chu Ngạn búng nhẹ vào trán tôi:
“Lâm Nhan, em nghĩ ngốc sao? Em nghĩ sẽ trách em vì năm đó em đã bỏ đi không lời từ biệt sao?”
“Khi về nhà thấy vết thương trên tay dì thì đã hiểu ra mọi chuyện, biết bà ấy lại ép em.”
“Anh đã nghĩ, bé của phải sao bây giờ?”
“Cô ấy ở nước ngoài xa lạ, áy náy với thì phải sao? Vì đã gửi cho em một tin nhắn, em tự do rồi, nghĩ như , ít nhất em cũng có thể bớt áy náy. Dù sao bé của cũng quá nhút nhát, luôn cảm thấy nợ người khác điều gì đó.”
“Ba năm nay, đã xử lý chuyện của dì. Năm đó đã , mọi chuyện đều có lo, em chỉ cần đứng sau , em chỉ cần là .”
Tôi biết từ Chu Ngạn rằng, năm đó đã hẹn dượng Chu để thẳng thắn thú nhận, mặc dù dượng Chu cổ hủ, ông ấy đã đồng ý chuyện của tôi và Chu Ngạn.
Ông ấy : “Ba cổ hủ, ba không phải là người bảo thủ, chuyện của người trẻ tuổi, ba sẽ không can thiệp, dù sao thì hai đứa cũng không có quan hệ huyết thống.”
Ngược lại là mẹ tôi, bà ấy phát điên lên, không chịu nghe ai gì cả.
Dượng Chu hỏi bà ấy đã đưa tôi đi đâu, bà ấy kiên quyết không ra, vì giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Dượng Chu bận rộn với công việc nên ít khi về nhà, mẹ tôi nghĩ ông ấy ngoại nên bà ấy ầm ĩ, còn lên đến tận công ty của dượng Chu.
Sau đó, bệnh đa nghi của mẹ tôi ngày càng nghiêm trọng, bà ấy luôn cảm thấy có người muốn hoại hôn nhân của mình, bà ấy trở nên lo lắng bất thường, mất ngủ cả đêm, còn xuất hiện ảo giác và hoang tưởng. Có một đêm, suýt nữa bà ấy đã dùng dao dượng Chu.
Sau đó, tức là năm nay, dượng Chu đã ly hôn với bà ấy, Chu Ngạn đã đưa bà ấy vào bệnh viện tâm thần.
Sau khi xử lý xong mọi việc, Chu Ngạn mới nhờ dượng Chu nhắn tin cho tôi, bảo tôi về nước.
Sau khi nghe xong, tôi hơi bực mình:
“Tại sao lại để dượng Chu có vợ sắp cưới và sắp đính hôn, em khóc sưng cả mắt.”
“Em có biết tại sao lại tặng em hoa hồng không?” Giọng Chu Ngạn khàn đi: “Hoa hồng có gai, muốn ôm nó cần phải có dũng khí, vì những chiếc gai đó có thể đâm vào da thịt.”
“Đây cũng là đạo lý mà muốn dạy em trong những năm qua, dù có đau đớn, cũng phải có dũng khí để .”
“Anh biết em nhút nhát và yếu đuối, nếu không kích thích em một chút, thì sao em chịu quay về?”
Mắt tôi đỏ hoe, nhảy lên người Chu Ngạn, ôm chặt :
“Cảm ơn , đã luôn chờ em.”
Tôi hôn lên mặt : “Còn nữa, em và Trần Nhuệ không có quan hệ gì cả, chúng em chỉ là bè bình thường.”
“Từ trước đến nay, trong lòng em chỉ có .”
Chu Ngạn ôm eo tôi, nghiêng đầu hôn xuống.
“Lần này, không rời xa nữa.”
Một đêm nồng nàn.
Ngày hôm sau, tôi bảo Chu Ngạn đưa tôi đi thăm mẹ.
Tôi bảo Chu Ngạn đợi tôi ở bên ngoài.
Mẹ tôi thấy tôi, bà ấy rất kích , mắt bà ấy đỏ hoe, hét lên muốn tôi:
“Con khốn, đều tại mày, đều tại mày hoại gia đình tao.”
Tôi đột nhiên thấy buồn , tôi lạnh lùng bà ấy:
“Đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ.”
“Có những người thực sự không xứng ba mẹ, mẹ đối với con ngoài vô số lời trách móc và mắng nhiếc ra, đã bao giờ mẹ tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa? Mẹ đổ lỗi cho con về cuộc hôn nhân thất bại của mình. Mẹ đã sinh ra con, cho con sự sống, ba năm trước khi mẹ dùng việc tự sát để ép con ra nước ngoài, mạng sống đó, con đã trả lại cho mẹ rồi.”
“Sau này con sẽ không đến thăm mẹ nữa.”
Tôi hít sâu một hơi, trước khi quay người rời đi, tôi buông một câu:
“Là mẹ bỏ con trước.”
Ra ngoài, tôi nắm chặt tay Chu Ngạn.
Tò mò hỏi :
“Anh đợi em bao nhiêu năm như , nếu không có kết quả, chẳng phải rất thiệt thòi sao?”
Chu Ngạn ôm tôi vào lòng:
“Nếu thực sự có kết quả, đợi em bao nhiêu năm cũng đáng.”
“Anh còn nếu là.”
Chu Ngạn chậm rãi : “Cuộc đời vốn dĩ là một canh bạc lớn, chỉ là có người bỏ cuộc sớm, có người chọn đánh cược đến cùng thôi.”
“Từ lần đầu gặp em, đã quyết định đánh cược đến cùng.”
Tôi Chu Ngạn, mắt tôi cay xè.
Canh bạc của quá lớn, tôi nhút nhát không dám đánh cược, tôi đã gặp Chu Ngạn, người dám đánh cược.
Anh biết chuyện gia đình trước đây của tôi, vẫn ôm lấy tôi.
Anh đợi tôi trưởng thành, và trao cho tôi tất cả của .
Vị thần nhân từ đã để tôi gặp vị thần hộ mệnh của mình trong con hẻm nhỏ năm đó.
Hết
Bạn thấy sao?