Anh Trai Kế Lạnh [...] – Chương 3

10

Tôi và Chu Ngạn cùng nhau ra khỏi khách sạn.

Dượng Chu đã trở về sau chuyến công tác, Chu Ngạn gọi điện hẹn dượng Chu ở gần bệnh viện.

Tôi hỏi: “Nếu bận công việc như , thì sao không để hôm khác hẳn thú nhận với dượng?”

Anh hẹn dượng Chu ở gần bệnh viện của như , chắc hẳn hôm nay khá bận.

Kết quả Chu Ngạn thản nhiên :

“Có thời gian, hẹn ở gần bệnh viện, nếu ông ấy ngất xỉu thì tiện đưa đi cấp cứu.”

Tôi: “…”

Anh với vẻ mặt rất nghiêm túc, đột nhiên tôi thấy hơi thương cho dượng Chu, một người cổ hủ như ông ấy, quả thực rất khó chấp nhận việc con trai ruột của mình ở bên con riêng của vợ.

Tôi hít sâu một hơi, tôi cũng quyết định về nhà chuyện rõ ràng với mẹ.

Vì đã quyết tâm can đảm nắm lấy , tôi không thể dựa vào Chu Ngạn để giải quyết hết mọi việc.

Tôi liếc bầu trời xanh, vừa vặn xuất hiện một cầu vồng, như thể cuộc sống đã có hy vọng.

Gió thổi tung mái tóc đen của Chu Ngạn dưới ánh hoàng hôn, mặc áo sơ mi xanh, rạng rỡ và rất điển trai.

Tôi kiễng chân, hôn lên môi :

“Bạn trai à, em về nhà chờ .”

Anh xoa đầu tôi: “Ngoan, ở nhà chờ về.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Ngạn mở cửa xe rồi lái xe về phía bệnh viện.

Tôi bắt taxi về nhà.

Tôi vừa mở cửa đã thấy mẹ tôi nghiêm mặt ngồi trên ghế sofa.

11

“Bước qua đây!”

Tôi khó hiểu đi đến trước mặt mẹ.

Mẹ tôi cầm bức ảnh trên bàn ném mạnh vào mặt tôi.

Từ nhỏ tôi đã bị bà ấy đánh đến sợ, tôi theo phản xạ che mặt. Vài giây sau, khi tôi thấy bức ảnh dưới đất, tôi chuyển từ kinh hoàng sang sững sờ.

Lưng tôi lạnh toát: “Mẹ, mẹ cho người theo dõi con sao?”

Trên đất là bức ảnh tôi và Chu Ngạn vừa hôn nhau bên đường.

Mẹ tôi đứng dậy, bà ấy giơ tay tát mạnh vào mặt tôi.

Tôi bị tát đến ù cả tai.

Mẹ tôi nghiến răng quát: “Đây là cách con giữ lời hứa với mẹ sao?”

“Con không phải đã sẽ chấm dứt với Chu Ngạn sao, đây là cái gì hả?”

Tôi bị bà ấy đánh đến nghiêng đầu sang một bên, tiếng ù tai biến mất, tôi che mặt sưng đỏ và tê dại bà ấy:

“Nhưng mẹ ơi, con thích Chu Ngạn, con và ấy không có quan hệ huyết thống, tại sao chúng con không thể ở bên nhau?”

Lời tôi càng khiến mẹ tôi nổi giận.

Bà ấy như phát điên túm tóc tôi, lớn tiếng chửi rủa:

“Con khốn vô liêm sỉ, năm đó tao không nên mang mày theo lúc tái hôn.”

“Ba mày là kẻ trộm cắp, mày cũng muốn trộm cắp gia đình người khác, mày thấy tao đang sống tốt quá nên muốn hoại gia đình của tao đúng không?”

Tôi bị bà túm tóc, mặt ngửa mặt lên, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Mẹ, con chưa bao giờ muốn hoại gia đình của mẹ, con thích Chu Ngạn là điều con không thể kiểm soát. Nếu mẹ không chấp nhận, con có thể rời khỏi nhà này, con có thể cắt đứt quan hệ với mẹ.”

“Dù có cắt đứt quan hệ thì mày vẫn là con của tao, đây là sự thật không thể thay đổi.” Mẹ tôi đột nhiên chạy vào bếp.

Bà ấy cầm dao đặt lên cổ tay mình rồi quỳ sụp xuống trước mặt tôi trong sự tuyệt vọng:

“Coi như mẹ xin con, con hãy ra nước ngoài và đừng quay lại nữa. Mẹ không thể sống thiếu dượng Chu của con , cuộc hôn nhân của mẹ không thể thất bại nữa. Mẹ đã nuôi con lớn như rồi, con hãy thương mẹ đi mà.”

Tôi sững sờ tại chỗ, bà ấy cầm dao, đầu óc tôi trống rỗng.

Bà ấy dùng dao rạch một đường trên cổ tay:

“Nếu con không đi, mẹ sẽ chết ngay trước mặt con.”

Nhìn thấy vết dao cứa ngày càng sâu, tôi vội vàng chạy đến giật lấy con dao trong tay bà ấy.

Tôi bất lực ngồi phịch xuống đất: “Con đi.”

Mẹ tôi đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất.

Bà ấy không yên tâm, còn tự mình lái xe đưa tôi ra sân bay, cho đến khi tôi lên máy bay thì bà mới rời đi.

Trước khi máy bay cất cánh, Chu Ngạn gọi điện cho tôi:

“Anh sắp về nhà rồi.”

Tôi ra ngoài cửa sổ, giọng khàn đặc:

“Anh trai, em suy nghĩ lại rồi, chúng ta vẫn không hợp nhau, em ra nước ngoài rồi, sau này đừng liên lạc nữa.”

Đầu dây bên kia, giọng Chu Ngạn gần như run rẩy:

“Tại sao?”

“Chúng ta không phải đã sẽ dũng cảm sao?”

“Không vì sao cả.” Tôi nín khóc: “Chỉ là chán rồi thôi.”

Nói xong, tôi tắt điện thoại.

Xin lỗi Chu Ngạn, gia đình trước đây của em khiến em không có tư cách để mạnh mẽ. Dù sao bà ấy cũng là mẹ em, bà ấy dùng cách cực đoan như để ép buộc em, nếu bà ấy thực sự chết vì em thì em sẽ hối hận cả đời mất.

Hãy tha thứ cho sự hèn nhát của em.

Sau khi xuống máy bay, tôi nhận tin nhắn từ Chu Ngạn.

[Lâm Nhan, mệt rồi, em tự do rồi.]

Một dòng chữ ngắn ngủi, như dao đâm vào tim, tôi đau nhói, nghẹt thở.

Tôi rất buồn cũng có chút nhẹ nhõm, Chu Ngạn buông tay cũng tốt, ít nhất tôi cũng bớt áy náy trong lòng.

Nhưng tim tôi đau quá, tôi ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nước mắt, có lẽ gió ở nơi đất khách quê người tôi cay mắt. Tôi ngồi xổm xuống đất, cuối cùng cũng không kiềm nén mà bật khóc.

Một bàn tay thon dài cầm khăn giấy xuất hiện trước mắt tôi, tôi từ từ ngẩng đầu lên.

Khi rõ người đàn ông trước mặt, tôi ngạc nhiên một lúc.

12

Vậy mà lại là Trần Nhuệ.

Anh ấy cúi người, lịch sự đưa khăn giấy cho tôi:

“Chúng ta rất có duyên phải không?”

Tôi nhận lấy khăn giấy, vội vàng lau nước mắt trên mặt, tôi hỏi:

“Sao lại ở đây?”

“Ba mẹ ở đây, học ở trong nước, bây giờ tốt nghiệp rồi, về bên ba mẹ để phát triển.” Trần Nhuệ tôi, : “Lúc lên máy bay đã thấy em rồi, định tiến lên chào hỏi em, em cứ ra ngoài cửa sổ không để ý đến .”

“Sao ? Chia tay với trai em rồi sao?”

Tôi hơi xấu hổ, đồng thời cũng tò mò:

“Sao biết em và Chu Ngạn ở bên nhau?”

Tôi và Trần Nhuệ mua một cốc cà phê nóng ở ven đường, vừa đi vừa trò chuyện, ấy :

“Anh trai em đã đến trường đón em vài lần, ánh mắt ấy em không giống ánh mắt trai em , sau đó tìm hiểu mới biết gia đình hai người là gia đình tái hôn.”

“Ban đầu không định qua đây, định ở lại trong nước phát triển. Nhưng hôm em hẹn đến khách sạn, thấy mối quan hệ giữa em và trai em không phải là thứ có thể xen vào, nên đã đặt vé máy bay quay về đây, không ngờ lại gặp em.”

Tôi cắn môi, cảm thấy rất áy náy:

“Xin lỗi, em đã lợi dụng .”

“Không cần xin lỗi, cũng không cần áy náy.” Trần Nhuệ về phía trước, nhấp một ngụm cà phê: “Thích em là chuyện của , em không cần phải xin lỗi.”

Im lặng một lát, tôi suy nghĩ rồi quyết định vẫn nên rõ ràng với ấy, chấm dứt mọi chuyện:

“Trần Nhuệ, là người tốt, xứng đáng với người tốt hơn em. Em không xứng với , đừng đặt tâm tư lên em nữa, trong lòng em đã có người khác rồi.”

“Thẻ người tốt cũng chẳng giúp gì.” Trần Nhuệ giọng hơi trêu chọc, lại rất dịu dàng: “Lâm Nhan, đừng có áp lực gì cả, cứ xem bè là .”

“Đối với , gặp em đã là điều may mắn lắm rồi.”

“Bị em lợi dụng, cam tâm nguyện.”

“Nếu em thực sự thấy xin lỗi với .” Anh ấy quay người lại, mỉm với tôi: “Vậy thì mời ăn cơm nhé?”

Tôi mỉm : “Được.”

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Tôi đã ở nước ngoài ba năm rồi.

Ba năm nay, mẹ tôi không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào, tôi và Chu Ngạn cũng hoàn toàn mất liên lạc.

Điều kỳ lạ là, mỗi năm vào sinh nhật tôi, trước cửa nhà tôi đều có một bó hoa hồng.

Không có thiệp, cũng không có tên người tặng.

Tôi không có bè ở nước ngoài, chỉ có Trần Nhuệ biết tôi sống ở đây, tôi nghĩ chắc là Trần Nhuệ tặng.

Ba năm nay tôi vừa học tập chuyên sâu, vừa việc chăm chỉ, không cho mình thời gian để nghĩ đến Chu Ngạn.

Thỉnh thoảng Trần Nhuệ lại kéo tôi đi chơi, ấy sợ tôi việc đến chết.

Cuộc sống rất bận rộn, chỉ có những lúc đêm khuya vắng lặng, khi nghĩ đến khuôn mặt của Chu Ngạn, tim tôi lại đập mạnh.

Tôi mở điện thoại, bấm vào lịch sử trò chuyện với ấy trước đây. Hóa ra khi nhớ nhung đến tột cùng, chỉ cần những dòng tin nhắn cũ cũng đủ khiến nước mắt tuôn rơi.

Tôi cứ nghĩ tôi và Chu Ngạn sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, không ngờ, dượng Chu lại gửi cho tôi một tin nhắn:

[Anh con sắp đính hôn rồi, hy vọng con có thể về nước tham dự.]

13

Tôi chằm chằm vào tin nhắn, tay tôi bất giác run lên, trong phút chốc, đủ loại cảm ùa về.

Nếu tôi không buồn, không ghen thì là giả dối.

Thật lòng tôi không muốn quay về, đứa trẻ không có nơi nương tựa nào không mong muốn quay về nhà, ngôi nhà đó có một người rất quan trọng đối với tôi.

Người quan trọng của tôi sắp đính hôn, tôi đương nhiên phải về chúc phúc.

Tôi với Trần Nhuệ về việc tôi sẽ về nước, ấy ấy cũng có việc phải về, chúng tôi bèn cùng nhau trở về.

Tuyết đầu mùa rơi ở Bắc Kinh, không khí lạnh lẽo bao trùm.

Ra khỏi sân bay, xe Trần Nhuệ gọi đã đến, khi mở cửa xe, đột nhiên tôi nghe thấy có người gọi tên tôi từ phía sau:

“Lâm Nhan.”

Đó là giọng vốn đã khắc sâu trong ký ức của tôi, không thể nào quên .

Tim tôi đột nhiên đập mạnh.

Tôi chậm rãi quay đầu lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...