Anh Trai Kế Lạnh [...] – Chương 1

1

Năm mười tám tuổi, tôi và Chu Ngạn đã có một đêm điên cuồng trong xe.

Tôi là người mẫu, trong một buổi tiệc, ai đó đã bỏ thuốc kích dục vào rượu của tôi.

Tôi gọi điện cho mẹ không ai nghe máy, tôi cũng chẳng có bè nào.

Trước khi mất hoàn toàn ý thức, tôi vô gọi vào số điện thoại của trai kế – Chu Ngạn.

Anh trai của tôi, Chu Ngạn là một bác sĩ.

Khả năng kiềm chế cao, lạnh lùng và nghiêm túc.

Luôn ít , tính cách rất nhàm chán, lại sở hữu một gương mặt khiến vô số phụ nữ mê mẩn.

Khi đỡ tôi lên xe, thuốc đã ngấm vào người tôi.

Tôi nằm ở ghế sau, thấy khuôn mặt hoàn hảo không tì vết của , nốt ruồi dưới mắt lạnh lùng quyến rũ.

Tôi đưa những ngón tay nóng rực vào trong chiếc áo sơ mi trắng của , làn da rất mát, rất dễ chịu.

Tôi ôm chặt không buông.

Đôi mắt tôi ngấn nước, tôi áp môi lên đôi môi lạnh lẽo của .

Khàn giọng dụ dỗ:

“Anh trai, giúp em không?”

2

Anh bình tĩnh rời khỏi môi tôi.

Tôi bật khóc.

Khóe mắt đỏ hoe.

“Khóc cái gì?” Chu Ngạn hơi cụp mắt, ánh mắt nặng nề tôi.

“Em muốn.”

“Muốn ai?”

“Muốn trai.”

Chu Ngạn nâng cằm tôi lên, giọng lạnh nhạt của có chút bất mãn:

“Anh không thích cách xưng hô này.”

Tôi vòng tay quanh cổ , nũng nịu:

“Vậy gọi là ông xã.”

Nhìn nhau một lúc, đưa ngón tay thon dài luồn vào tóc tôi, cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Tiếng thở nhẹ nhàng như dòng điện chạy vào tai tôi.

“Lâm Nhan, nhớ kỹ, là em quyến rũ trước.”

“Nếu một ngày nào đó em dám bỏ thì sẽ em.”

Tôi mơ màng ừ một tiếng.

Anh hôn rất giỏi, lúc nhẹ nhàng, lúc lại mãnh liệt.

Dịu dàng, nóng bỏng, hôn đến mức tôi đỏ mặt tim đập thình thịch.

Một đêm triền miên.

Có những thứ giống như thuốc phiện, một khi đã dính vào thì cai nghiện sẽ rất khổ sở.

Kể từ đó, ngoại trừ những ngày đến kỳ thì hầu như không buông tha tôi.

Anh rất mạnh mẽ trong chuyện đó, lần nào cũng mang đến cho tôi niềm vui tột độ.

Lúc đó, tôi dường như hiểu , thế nào là thích về mặt sinh lý.

Tôi cứ nghĩ rằng mối quan hệ bí mật và bất chính của chúng tôi sẽ không ai phát hiện ra, cho đến khi bị mẹ tôi bắt gặp.

3

Hôm đó tôi mặc váy bị ngã.

Đùi bị trầy xước.

Nhà không có ai, tôi định tự mình dùng cồn i-ốt để sạch vết thương.

Chu Ngạn vừa vặn trở về.

Anh bế tôi vào phòng rồi quay người đi lấy hộp thuốc.

Khi quay lại, quên đóng cửa phòng.

Anh vào chân tôi, vẫn ít như thường lệ.

“Mở rộng chân ra.”

“Bôi thuốc.”

Tôi đôi tay thon dài, trắng trẻo của , khiến má tôi nóng bừng.

Đôi tay cầm dao mổ đó, đã từng nắm chặt eo tôi trong nhiều đêm.

Tôi vén váy lên, từ từ mở rộng chân.

Chu Ngạn bóp thuốc mỡ lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng bôi lên đùi tôi.

Anh bôi thuốc rất nhẹ nhàng, tôi vẫn rên lên vì đau.

Anh giữ chặt chân tôi, giọng cũng trở nên dịu dàng:

“Ngoan, chịu đau một chút.”

“Thuốc này có tác dụng kháng viêm.”

Tôi cắn chặt môi dưới.

Khi Chu Ngạn đang bôi thuốc, đột nhiên có người đứng ở cửa phòng.

4

Nhìn thấy mẹ tôi, Chu Ngạn rất bình tĩnh.

Nhưng hô hấp của tôi trở nên khó khăn, tôi vội vàng hạ váy xuống.

Mẹ tôi bảo Chu Ngạn ra ngoài, bà ấy sẽ bôi thuốc cho tôi.

Sau khi Chu Ngạn rời đi, mẹ tôi nghiêm mặt hỏi:

“Con và con luôn thân thiết như sao?”

Tôi cúi đầu không .

Mẹ tôi gần như phát điên, bà ấy hạ giọng giận dữ:

“Dượng của con là người cổ hủ và nghiêm khắc, ông ấy sẽ không chấp nhận mối quan hệ này của hai đứa.”

“Mẹ vất vả lắm mới có thể gả cho dượng Chu của con, con muốn hoại hạnh phúc của mẹ sao?”

Mẹ tôi thở dài một hơi, bà ấy cố gắng giữ bình tĩnh rồi nắm tay tôi:

“Coi như mẹ xin con, hãy chấm dứt với con đi.”

Mẹ tôi đúng.

Dượng Chu là người nghiêm khắc và cổ hủ, ông ấy sẽ không chấp nhận mối quan hệ giữa tôi và Chu Ngạn.

Nếu tiếp tục, thì khi bị dượng Chu phát hiện, ông ấy chắc chắn sẽ ly hôn với mẹ tôi.

Tôi siết chặt tay.

Tôi nghĩ đã đến lúc phải buông tay rồi.

“Con biết rồi mẹ, con sẽ chấm dứt với ấy.”

Dượng Chu đã đi công tác, lúc ăn tối, không khí trên bàn ăn rất nặng nề.

Mẹ tôi cầm đũa lên, vỡ sự im lặng:

“Chu Ngạn, con đã hai mươi bảy tuổi rồi, nên tìm và lập gia đình đi.”

“Bạn của dì có một con rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, hôm nào dì sẽ giới thiệu cho con.”

Chu Ngạn đặt đũa xuống, lạnh lùng : “Không cần ạ.”

Anh không nể mặt mẹ tôi, quay người trở về phòng.

Buổi tối, tôi nhắn tin cho Chu Ngạn, hẹn ra ngoài.

Chu Ngạn dựa vào cột đèn đường mờ ảo, hiếm khi nhiều để giải thích với tôi:

“Ghen sao?”

“Em yên tâm, ngoài em ra, sẽ không chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào khác.”

Tôi đứng trước mặt , tôi im lặng một lúc.

Gió đêm se lạnh, tôi kéo áo khoác lại, nhỏ giọng :

“Anh trai, chúng ta chia tay đi.”

5

Sau một hồi im lặng đến nghẹt thở.

Chu Ngạn từng bước tiến lại gần tôi: “Em gì?”

Tôi :

“Anh trai, chúng ta dừng lại ở đây thôi, em không muốn tiếp tục nữa.”

“Mối quan hệ của chúng ta không thể phơi bày ra ánh sáng.”

Chu Ngạn : “Không thể phơi bày ra ánh sáng?”

“18 tuổi, em nước mắt lưng tròng gọi là ông xã.”

“Bây giờ 23 tuổi rồi, em lớn rồi, giỏi rồi thì muốn chia tay với à?”

Chu Ngạn muốn nổi giận, nắm lấy vai tôi rồi lại buông ra, cuối cùng bực bội cởi cúc áo:

“Em coi năm năm dành cho em chỉ là trò sao?”

“Mẹ kiếp, đây còn đang chờ em lớn lên đấy.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Ngạn nổi giận.

Tôi sợ hãi lùi lại một bước.

Tay Chu Ngạn run rẩy ôm lấy mặt tôi, áp sát mũi tôi, khàn giọng :

“Anh không nên mắng em, chúng ta đừng chia tay không?”

Chưa kịp để tôi trả lời, đã cúi xuống hôn tôi, trong những nụ hôn vụn vặt, khàn giọng lặp lại:

“Chúng ta đừng chia tay không?”

Mắt tôi cay cay, muốn đẩy ra, Chu Ngạn lại càng hôn sâu hơn.

6

Sau đêm đó, tôi biết Chu Ngạn sẽ không dễ dàng chịu chia tay với tôi.

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định tìm một người trai.

Bắt đầu một mối mới, để Chu Ngạn hoàn toàn hết hy vọng.

Tôi đồng ý với Trần Nhuệ, người đàn đã theo đuổi tôi từ lâu.

Anh ấy đưa tôi về nhà:

“Lâm Nhan, có thể thấy em không thích .”

“Nhưng tin rằng mưa dầm thấm lâu, sẽ sớm em cảm .”

Anh ấy đưa bó hoa giấu sau lưng cho tôi:

“Chúc em ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

Tôi gật đầu, rồi ôm hoa vào nhà.

Mở cửa, tôi thấy Chu Ngạn đang ngồi một mình trên ghế sofa.

Anh không đọc sách, không xem tivi, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Trước khi tôi vào phòng, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Em nghiêm túc với cậu ta sao?”

Cậu ta?

Có lẽ Chu Ngạn vừa thấy Trần Nhuệ đưa tôi về.

Tôi bình tĩnh : “Nghiêm túc, trai cũng nên tìm rồi.”

Chu Ngạn lạnh rồi bước đến gần tôi, kéo tôi vào lòng.

Anh ném bó hoa trong tay tôi đi, nghiêng đầu lại gần tôi.

Hơi thở mát lạnh gần trong gang tấc, tựa hồ có thể chạm vào môi tôi.

Anh trầm mặt, từng chữ từng chữ:

“Năm đó, đã với em chưa?”

“Dám bỏ thì sẽ em?”

“Được, thì em đi.” Tôi nghiến răng: “Em không chỉ nghiêm túc với Trần Nhuệ, em còn sẽ lên giường với ấy.”

Chu Ngạn hoàn toàn bị tôi chọc giận.

Mắt đỏ ngầu, nắm chặt cằm tôi:

“Nếu em dám lên giường với cậu ta, sẽ cùng em xuống địa ngục.”

Đến lúc này tôi mới nhận ra sự chiếm hữu của Chu Ngạn đối với tôi.

Nếu không dứt khoát mà tiếp tục dây dưa thì mẹ tôi sẽ hận tôi đến chết mất.

Ngày hôm sau, tôi hẹn Trần Nhuệ đến khách sạn.

Trong phòng khách sạn, Trần Nhuệ hỏi tôi:

“Em thực sự sẵn sàng trao mình cho sao?”

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Tôi lắc đầu, : “Không hối hận.”

Thực ra tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi thậm chí còn không thích Trần Nhuệ, tôi chỉ biết là tôi muốn Chu Ngạn có thể hoàn toàn hết hy vọng với tôi, thì phải để hoàn toàn thất vọng về tôi.

Trần Nhuệ kéo rèm cửa, đèn trần màu vàng vẫn sáng, bóng mờ trên tường chiếu ra hai bóng người chúng tôi.

Khi Trần Nhuệ từ từ kéo khóa váy của tôi.

Cửa phòng bị đá tung ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...