Chỉ bằng một xưng hô đã khiến tôi mồm chữ A miệng chữ O
Bố tôi lại gọi điện cho tôi và bảo rằng :
“Ta bảo tiểu Chu đến đón con. Con nhanh chóng quay về nhà nhé, bố có chuyện muốn với con”.
Tiểu Chu là ai?
Người ngồi ở ghế lái bước xuống xe, là tài xế của bố tôi, Lý.
Chú ấy cung kính :
”Mời chủ lên xe.”
Tôi thận trọng đi vòng ra đằng sau đuôi xe và biển số xe một cách cẩn thận trước khi bước lên.
Sau khi bước lên xe thì Chu Khải Trì cũng ngồi cạnh tôi luôn, khuôn mặt ấy thoát ẩn thoát hiện trong màn đêm.
“Anh là ai?” Tôi hỏi
Anh ấy quay đầu lại tôi không trả lời.
Mãi đến khi tôi về tới nhà, tôi thấy bố tôi tôi với vẻ mặt sợ hãi.
“Bố thỉnh sư phụ tính toán vận mệnh của con năm nay, sư phụ bảo năm nay con sẽ gặp đại nạn nên không thể đương , tính mạng con sẽ gặp nguy hiểm đó bé con à”.
May mắn quá, tôi vừa mới chia tay tên tra nam cặn bã đó.
Nhưng mà quá đáng là bắt tôi không đương khác nào bắt tôi ba ngày không tắm.
Cảm giác khó chịu đang lan rộng khắp người tôi.
Vì tôi hỏi ông :”Có cách nào để giải quyết chuyện này không?”
Bố tôi mỗi năm đều cúng cho đại sư rất nhiều tiền nên ông ta không thể không có phương hướng giải quyết chuyện này.
Bố tôi trầm ngâm rồi cứ ừ ừ mãi.
Bộ chuyện này khó giải quyết lắm sao? Tôi thầm nghĩ.
Sư phụ phương pháp giải chuyện này là tìm cho con một người trai.
Ông ta có thật là đại sư không, tôi nghĩ chắc là ông ta đang dối.
“Đây là Chu Khải Trì, người trai mà bố tìm cho con”
Không thể nào, hẳn là đại sư này đang lừa người đúng không, ông bố nhiều tiền của con ơi bố tin thật đấy à.
Tôi bố rồi qua Chu Khải Trì.
Khi ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, ấy nhướng mi lên và đi chỗ khác né tránh ánh mắt tôi.
Quá lạnh lùng thờ ơ rồi.
“Kể từ hôm nay, Tiểu Chu sẽ là trai của con, cậu ấy sẽ sống cùng chúng ta, hòa thuận với trai nhé”
Bố tôi việc gì cũng rất kiên quyết nên chuyện này cũng không ngoại lệ, sau khi ông ấy thông báo chuyện này, ông đã ngay lập tức quay lại công ty để tăng ca.
Vừa đi ngang qua tôi, bố đã thấp giọng cảnh cáo tôi.
“Đừng lo về cậu ấy, con cứ chuyên tâm việc của mình đi.”
Ngoài mặt tôi ngoan ngoãn gật đầu với ông trong lòng thầm nghĩ điều này rắc rối cho tôi thì đúng hơn.
Tôi đi lên tầng về phòng mình, Chu Khải Trì đi theo tôi.
Đến lúc tôi chuẩn bị mở cửa đi tắm, tôi dùng tay chặn lại.
“Anh muốn vào tắm chung với em luôn à?”
Anh ấy sửng sốt một lúc, tôi thấy tai ấy đỏ lên.
“Xin lỗi”.
Tôi thích thú vào tai ấy rồi đột nhiên lại gần thổi cho hơi thở của mình phả vào tai ấy.
Anh ấy phản ứng dữ dội và liên tục lùi lại cho đến khi chạm vào tường.
Tôi tiếp tục bước lên và rút ngắn khoảng cách giữa cả hai gần nhau nhất có thể.
“Anh quên những gì mà em đã ở quán bar rồi à? Nhớ lại xem nào?”.
Anh ấy nghe thì liền đẩy tôi ra và trên mặt không có chút nghi ngờ nào.
“Anh không nghĩ rằng lại trở thành trai em”.
Tôi thì không coi trọng chuyện đó.
“Chúng ta đâu phải em em ruột thât. Anh sợ gì chứ, trừ khi…”
Tôi chợt khựng lại, Chu Khải Trì nhướng mày không gì.
Ôi trời, không phải chứ, cuộc đời tôi còn có chuyện máu chó đến sao.
Bạn thấy sao?