Anh Trai Biến Thái [...] – Chương 4

Vậy nên nhân lúc Diệp Linh đi học, lục dưới gối và tìm thấy một quyển nhật ký.

Tạ Trì chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt.

Vì thế, việc đọc trộm nhật ký của em cảm thấy hoàn toàn hợp lý.

Nhưng khi đọc tiêu đề, không nhịn nhướn mày ——

“Nhật ký quan sát trai”

Ngày 3 tháng 8, trời nắng.

Hôm nay Song Song hỏi tôi có thích ai không.

Tôi… thích trai.

Song Song thật trùng hợp, ấy cũng thích ruột của mình.

Hehe.

Quả nhiên chúng tôi là chị em tốt, cùng chung sở thích “biến thái”.

Ngày 15 tháng 8, trời nhiều mây.

Nhân lúc trai không ở nhà, tôi lén chạy lên giường lăn lộn vài vòng.

Chăn của trai thơm quá.

Chỉ không biết có phát hiện ra không…

Ngày 17 tháng 8, trời mưa nhỏ.

Hôm nay Song Song buồn lắm vì ấy tỏ với mình bị từ chối.

Chú ấy không thèm để ý đến nữa.

Nếu tôi tỏ với trai, ấy có lơ tôi không nhỉ…

Phiền ghê.

Ngày 21 tháng 8, trời nhiều mây.

Phiền, phiền, phiền, phiền, phiền, muốn hôn trai quá QAQ

Tạ Trì, Tạ Trì, Tạ Trì, Tạ Trì, Tạ Trì, Tạ Trì, Tạ Trì…………

Ngày 1 tháng 9, trời nắng.

Muốn chó của trai…

Diệp Linh!!

Phải kiềm chế!!!

Tạ Trì lật từng trang nhật ký, khẽ.

Thì ra em là một “biến thái nhỏ”.

Mà vừa hay, cũng chẳng phải người tử tế gì.

Phiên ngoại 5: Nhiếp Mạc và Nhiếp Song.

Ngày Trì Ninh chết, dòng chữ cũng biến mất.

Không một lời tạm biệt.

Tôi ngồi trước mộ Nhiếp Song, bày những món ăn vặt ấy thích, không nhịn mà phàn nàn:

“Dù gì cũng ở bên nhau lâu như , họ chẳng một câu tạm biệt nào!”

“Nhưng tôi vẫn rất biết ơn họ.”

Dù sao không có dòng chữ, sẽ không có hiện tại của tôi và trai.

“Nếu sau này có cơ hội gặp lại thì tốt biết mấy.”

Nói rồi, tôi lại nhắc đến Trì Ninh:

“Tôi đọc bức thư cậu để lại, trước khi bị chiếm đoạt cậu đã nhờ Nhiếp Mạc bảo vệ tôi…”

“Sao cậu không với tôi chứ? Một mình đối mặt như , ngốc ghê!”

“…”

“Xin lỗi nhé, Song Song. Nếu không vì tôi, cậu cũng sẽ không biến mất…”

“Đợi khi tôi chết, nhất định sẽ trâu ngựa cho cậu.”

Tôi mờ mịt về phía đồ cúng trước mắt:

“Còn một chuyện nữa…”

“Cậu đừng giận nhé…”

“Là… cậu bên cạnh có một mới, ấy cũng tên là Song Song…”

“Cậu xem ý ấy là gì đây! Lúc cậu thích ấy thì không đồng ý, giờ cậu mất rồi lại tìm người có cái tên giống y hệt!”

“Hay là cậu ở dưới đó tìm một ma đẹp trai mà sống đi.”

“Đừng nghĩ về ấy nữa.”

“Nếu không , thì kéo ấy xuống cùng luôn cũng .”

“Cậu về thăm tôi trong mơ nhé, tôi nhớ cậu lắm…”

Đúng lúc nước mắt tôi rơi lã chã, một bàn tay bất ngờ vươn qua trước mắt tôi.

Sau đó, người đó cầm lấy một gói khoai tây chiên đặt trước bia mộ.

Tôi sững sờ, người phụ nữ xa lạ xuất hiện trước mặt, nhíu mày:

“Cô sao có thể tùy tiện lấy đồ cúng của người khác !”

Thật là vô lễ!

Người phụ nữ vừa nhai khoai tây chiên vừa lầm bầm không rõ lời:

“Đồ cúng này chẳng phải để người ta ăn sao?”

Không phải!

Đây là tôi mua để cúng cho Song Song!

Nghĩ đến đây, mắt tôi lại đỏ lên không kìm .

“Thật sự khóc rồi à?”

Nhiếp Song nghiêng đầu tôi:

“Không phải cậu đồ cúng này (nhai nhai nhai) là mua cho tôi sao? (nhai nhai nhai) Tôi ăn một gói khoai tây chiên thì có gì đâu (nhai nhai nhai)…”

Tôi không thể tin nổi, mở to mắt, không ra câu:

“Cậu… cậu…”

Nhiếp Song vẫn nhai khoai tây chiên:

“Là tôi đây.”

“Diệp Linh, tôi đã trở về.”

Phiên ngoại 6: Tái sinh.

Nhiếp Song kể, trước khi Trì Ninh chiếm đoạt cơ thể , đã có cảm giác.

Trí nhớ của bắt đầu kém đi một cách vô lý.

Cả đêm gặp ác mộng.

Mơ thấy tôi liên tục bị một người phụ nữ .

Mơ thấy người phụ nữ đó chuyện với một giọng lạnh lùng, thảo luận về cách cướp cơ thể của .

“Thật ra tôi đã muốn với cậu, sáng hôm sau tỉnh dậy tôi lại không nhớ gì cả.”

“Tôi không thể chống lại họ… tôi cảm nhận mục tiêu của họ là cậu.”

“Vậy nên, tôi chỉ có thể viết những gì mình nhớ vào cuốn sổ, sau đó để lại một bức thư cho tôi.”

“Nếu một ngày nào đó tôi thay đổi, thì tôi không còn là chính mình nữa.”

“Dù ấy không thích tôi, dù sao chúng tôi cũng có quan hệ máu mủ.”

“Vậy nên điều cuối cùng tôi cầu xin ấy, chính là bảo vệ cậu!”

Quả nhiên, Nhiếp Mạc không phụ lòng .

Ngay khi nhận ra Nhiếp Song biến mất, đã cử người giám sát Trì Ninh.

Vậy nên khi Trì Ninh bắt cóc tôi, tôi mới dễ dàng giải cứu như thế.

Tôi tò mò hỏi:

“Thế tại sao cậu lại trở thành thế này?”

Nhiếp Song lắc đầu:

“Tôi cũng không biết.”

“Kể từ khi tôi bị chiếm đoạt cơ thể, tôi rơi vào trạng thái ngủ say.”

“Rồi khi tỉnh lại, tôi đã trở thành một người khác.”

Nhìn dòng chữ nhảy nhót liên tục, tôi tức giận hét lên:

“Đây là ông trời ban cho cậu một cơ hội tái sinh đấy!”

Nhiếp Song nhẹ:

“Phải rồi, giờ tôi không còn là Nhiếp Song nữa.”

“Tên tôi là Lăng Sương.”

Nghe , tôi lập tức nghĩ đến một điều, tròn mắt hỏi:

“Không phải cậu chính là bên cạnh cậu chứ?”

Cô ấy nhướn mày, vẻ mặt đầy đắc ý, gật đầu:

“Đúng thế, ấy vẫn chưa biết tôi là ai.”

“Cậu đừng gì nhé. Ai bảo trước đây ấy luôn lấy lý do quan hệ máu mủ để từ chối tôi, giờ tôi muốn xem ấy còn gì nữa!”

Tôi: …

Nhưng mà, Song Song ơi, cậu chắc là cậu thật sự không biết sao?

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...