Anh Trai Biến Thái [...] – Chương 2

6

Tôi định hỏi dòng chữ “rượu ” mà chị họ là gì.

Nhưng chưa kịp mở miệng, trong buổi tiệc đã vang lên tiếng hét thất thanh:

【Chiếc nhẫn kim cương của tôi mất rồi!】

Ngay giây sau, giọng đầy kinh ngạc của chị họ cất lên:

【Em họ, sao trong ly rượu của em lại có chiếc nhẫn này?】

Lập tức, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Tôi: …

Dòng chữ:

【Tuyệt vời, là một màn vu oan! Chúng ta toang rồi!】

【Tuyệt vời, là “rượu ”! Uống hết trước đã!】

【Em đừng sợ, đây này, Gutana! Thời gian đảo ngược!】

【Các người đúng là giỏi thêm loạn khi em gặp nguy.】

【Dòng chữ đã rối như nồi cháo rồi, em mau múc ăn khi còn nóng đi!】

Khóe miệng tôi co giật: …

Tôi này, các người đừng quá đáng quá!

Chị họ cúi đầu, bộ áy náy mọi người:

【Xin lỗi mọi người.】

【Cô em họ này của tôi từ nhỏ đã hay lấy đồ không trả. Tôi cứ tưởng nó sửa rồi, không ngờ…】

Lời của chị họ khiến ánh mắt mọi người tôi lập tức đầy khinh miệt.

Chị họ ghé sát, đắc ý thì thầm:

【Tạ Trì sớm đã bị ba tôi điều đi rồi, không ai cứu em đâu.】

【Nếu em chịu rời xa Tạ Trì, chị sẽ giúp em, thế nào?】

Chủ tiệc cũng lạnh mặt, bảo tôi rời khỏi buổi tiệc.

Tôi: 【Bổn cung không cam chịu!】

Tôi 【gào thét】【vặn vẹo】【bò lăn lộn đầy u ám】【trườn mình】【phân thân】【rồi bất ngờ hóa thành khỉ】【dùng đuôi quất thẳng vào mặt chị họ】【một cú cầu xin tha thứ đầy ngoạn mục】

【Chị họ, em xin chị đừng bỏ nhẫn vào ly rượu của em nữa, hu hu, em không dám chống đối chị nữa đâu…】

【Em thua rồi, thua hoàn toàn! Chị rộng lượng tha cho em đi, về nhà em sẽ tắm rửa sạch sẽ, đốt nhang tạ lỗi, ăn chay sám hối!!】

Chị họ ôm mặt sưng húp, giận dữ: 【Em đang bậy bạ gì ?】

Dòng chữ:

【Giữa phát điên và hèn nhát, em đã chọn phát điên trong sự hèn nhát.】

【Chúng ta là người tử tế, không chuyện cũng sợ chuyện!】

【Nói thật, em này đúng là nhỏ biến thái thích trai mình, chị vào gì!】

Chị họ nghiến răng:

【Em tôi vu oan em, có ai thấy không?】

8

【Tôi thấy.】

Nhiếp Song bước ra từ đám đông, giơ điện thoại lên.

【Tôi vừa hay quay lại , chị có muốn xem không?】

Chị họ hoảng hốt bỏ chạy.

Còn tôi thì rơi nước mắt .

Vừa vùi mặt vào ngực Nhiếp Song hít lấy hít để, vừa giới thiệu với dòng chữ rằng đây là thân nhất của tôi.

【Ồ, đây là gì nhỉ? Hít một cái! Ồ, đây là gì nhỉ? Hít một cái!】

【Thì ra ở thành phố, người ta gọi thế này là thân đấy à!】

【Còn tôi chỉ biết rằng, Trương Phi và Quan Vũ chắc chắn không .】

Tôi: Hehe.

Đang lúc tôi hít lấy hít để, một đôi tay kéo tôi ra khỏi vòng tay của Nhiếp Song.

Khi thấy là Tạ Trì, tôi thoáng chút chột dạ.

Nhưng lập tức ấm ức tố cáo:

【Anh! Lúc em bị bắt nạt, lại không có ở đó!】

Tạ Trì tự biết mình có lỗi, vội vàng xin lỗi tôi.

Tôi hừ nhẹ:

【Muốn em tha lỗi cũng .】

【Tối nay phải bù đắp cho em tám lần mới xong.】

Tạ Trì: ?

Nhiếp Song: …

Dòng chữ: …

【Không phải đâu em , bảo em biến thái mà em lại thật sự là mị ma à?】

【Được , hơn bảy lần một lần, như xích hạng nhất, một đoạn còn hơn sáu đoạn.】

【Tạ Trì tiêu đời rồi, em rõ ràng định vắt kiệt ấy, không để lại gì cho nữ chính luôn!】

【Thật đúng là giang hồ bất tận, uống một bầu rượu đục, khoái chí khoái chí.】

9

Thực tế chứng minh, nam chính không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.

Còn tôi, chỉ biết vịn tường mà xuống giường.

Nhưng kỳ lạ là, nữ chính mà dòng chữ tới mãi vẫn chưa xuất hiện.

10

Khi thấy sinh nhật Tạ Trì sắp đến, tôi bắt đầu phân vân không biết nên tặng quà gì.

, tôi đặc biệt hẹn Nhiếp Song đi dạo phố.

Dòng chữ:

【Mua gì mà mua, lấy ít nến với roi da về thử trên giường là xong.】

【Đúng đấy, cho dù em có ngồi lên mặt trai, ấy cũng sẽ xem như phần thưởng.】

【Người phía trên cụ thể cách ngồi mặt không?】

Tôi: …

Tôi này, các người đừng quá đáng!

Đang định phớt lờ mấy kẻ “vàng khè” này.

Dòng chữ đột nhiên thay đổi——

【Em ! Cẩn thận phía sau!!】

Nghe thế, tôi thoáng sững người.

Chưa kịp phản ứng.

Sau đầu đau nhói, rồi cả người tôi mất ý thức.

11

Khi tỉnh lại, mắt tôi bị bịt kín bằng một tấm vải đen.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Tôi không khỏi đoán, chẳng lẽ là gia đình hai lén từ châu Phi quay về để trả thù tôi sao?

Dù sao, sau buổi tiệc hôm đó, trai vì bênh vực tôi.

Đã đuổi cả gia đình hai sang châu Phi đào than.

Ngoài họ ra, tôi thật không nghĩ ai có lý do để bắt cóc mình.

Khi tấm vải đen bị người ta kéo ra, tôi thấy người đứng trước mặt mình.

Cả người tôi sững lại tại chỗ.

——Nhiếp Song.

Tôi mấp máy môi, không thốt ra lời nào.

【Ngạc nhiên lắm đúng không?】

Nhiếp Song mỉm tôi, khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc lại khiến tôi cảm thấy xa lạ vô cùng.

Còn chưa kịp hỏi lý do, dòng chữ đột nhiên hiện lên:

【Em !! Cô ấy chính là nữ chính đó!!】

【Vừa nãy chính ấy đã đánh ngất em!】

【Tội nghiệp em tôi, trên trán sưng to cả một cục thế kia!】

Nghe , lòng tôi rối như tơ vò.

Nhiếp Song sao lại là nữ chính của trai tôi?

Tôi và ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cảm rất sâu đậm.

Chúng tôi là cặp đôi biến thái “đồng cam cộng khổ”.

Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra điều bất thường:

【Cô không phải Nhiếp Song.】

12

Ánh mắt Nhiếp Song thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó bật lạnh:

【Đúng , tôi không phải Nhiếp Song.】

【Tôi là Trì Ninh, là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.】

【Tôi đến từ một thế giới khác.】

Tôi: …

【Cô là nữ chính thì đi bắt cóc trai tôi đi, bắt cóc tôi gì?】

Tôi cảm thấy mình bị nghẹn lời.

Dòng chữ:

【Đúng đấy, bắt cóc em vô dụng thì có gì giỏi?】

【Cô ấy chỉ là một bé “biến thái nhỏ nhắn” trai mình thôi, trêu ai chọc ai đâu?】

【Có giỏi thì đi bắt cóc Tạ Trì đi, xem ấy không xử ra bã!】

Tôi: …

Đủ rồi!

Tôi đủ rồi!

Còn nữa là tôi vỡ trận đấy!

Ban đầu tôi đã khó chịu vì không phải nữ chính của trai rồi!

Ai ngờ sắc mặt Trì Ninh đột nhiên thay đổi.

Cô ta bóp cằm tôi, nghiến răng nghiến lợi :

【Yên tâm, cả và tên đàn ông hèn hạ Tạ Trì kia, tôi sẽ không tha cho ai hết!】

【Kiếp này, tôi muốn ta tận mắt chứng kiến bị tôi hành hạ đến chết!】

Tôi: ?

13

Tôi quay đầu hỏi dòng chữ:

【Cô ta không giống trai tôi, mà giống kiểu hận ấy đến tận xương tủy thì phải?】

Dòng chữ: 【Ai mà biết!】

Tôi: …

Các người có ích gì không?

Tôi lại quay đầu hỏi Trì Ninh:

【Cô kiếp này nghĩa là sao? Không lẽ kiếp trước chúng ta từng gặp nhau?】

Thấy tôi không hiểu, Trì Ninh nhếch môi :

【Chết đến nơi rồi, lần này tôi cho một con ma hiểu chuyện .】

Trì Ninh .

Đây là một thế giới trong tiểu thuyết.

Ngay từ khi ta xuyên vào sách, hệ thống đã với ta rằng, Tạ Trì là nam chính của câu chuyện này.

ta chính là nữ chính định mệnh của ấy.

, ngay khi đến thế giới này, ta đã nhờ hệ thống để ở bên cạnh Tạ Trì.

Cô ta giúp vạch trần những người thân có ý đồ xấu, giúp củng cố sự nghiệp, khiến công ty phát triển mạnh mẽ hơn. Tất cả mọi người đều nghĩ hai người là một cặp, thậm chí chính ta cũng nghĩ chỉ còn thiếu bước cuối cùng để vỡ lớp màn ngăn cách này…

Nhưng…

Giọng Trì Ninh đột ngột cao vút, ánh mắt tôi bộc lộ sự căm hận mãnh liệt:

“Anh ta lại với tôi rằng, ta chưa từng có cảm gì với tôi.

Người ta em kế trong gia đình!!”

Tôi: …

Dòng chữ:

【Hiểu rồi, vì hóa hận, quay đầu tấn công đây mà.】

【Chắc là thấy các nữ xuyên sách khác sống tốt đẹp, còn ta thì bị nam chính ngó lơ, chênh lệch lớn quá nên mất bình tĩnh.】

【Hệ thống kia đúng là thứ hoại, tự nhiên kéo ta vào gì?】

【Suốt ngày đương linh tinh, cắt hai ngày lương thì yên ngay.】

Tôi không dám gì, chỉ có thể tiếp tục “ăn dưa” một cách thầm lặng:

“Rồi sao nữa?”

Rồi thì…

Trời đất của Trì Ninh hoàn toàn sụp đổ.

Ban đầu ta còn nghĩ Tạ Trì đang giỡn, bèn dứt khoát rời khỏi công ty.

Nhưng trong lòng lại mong chờ Tạ Trì sẽ bước vào “con đường truy thê rực lửa”.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ta phát hiện ra, Tạ Trì không những chưa bao giờ tìm ta, mà công ty còn phát triển tốt hơn trước rất nhiều.

Lúc này ta mới nhận ra, Tạ Trì thực sự không thích ta.

“Tôi đành hạ mình quay lại tìm ta, biết tôi thấy gì không?”

Trì Ninh lạnh đầy u ám:

“Anh ta đang tỏ với .”

Tôi: …

Có chút ngượng ngùng thật.

Hehe.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...