Anh Ta Không Xứng [...] – Chương 6

6

 

Ở cuối hành lang, người đàn ông vẫn đang điện thoại.

 

Tay áo sơ mi xắn lên, canh ấyy rắn rỏi, trông có vẻ ấy rất bận.

 

Tôi lại nhớ đến lời của y tá.

 

Và tôi vội vàng bỏ chạy.

 

Về đến nhà trọ.

 

Nhìn căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách mà tôi mới cách đây một tháng.

 

Rèm cửa, ghế sofa, gối ôm, tất cả đều là những món tôi đã cẩn thận chọn lựa.

 

Khi dọn dẹp đồ đạc, tôi mới nhận ra đồ đạc của Tề Tĩnh ít ỏi đến đáng thương.

 

Hóa ra đã có dấu hiệu từ trước, chỉ là tôi vô thức bỏ qua.

 

Việc trả phòng trước hạn và tiền cọc có lẽ không thể lấy lại .

 

Nhưng khi chủ nhà thấy đôi mắt tôi sưng đỏ và bộ dạng thảm của tôi, cuối cùng ấy vẫn trả lại toàn bộ tiền cọc.

 

Sự căm ghét dành cho Tề Tĩnh lại dâng lên một chút, ngay cả người phụ nữ không quen biết còn có thể đồng cảm với tôi, còn ta, Tề Tĩnh, chỉ biết tổn thương tôi, càng khiến tôi trở thành một kẻ hề.

 

Tôi không cho ai biết, chỉ lại một căn nhà gần trường.

 

Trời tháng 8 quá nóng, chuyển nhà xong người tôi đầy mồ hôi. Mang theo sách chuyên ngành và đề thi tiếng Anh, tôi bắt đầu cuộc sống của một người ôn thi.

 

Mỗi sáng dậy lúc 6 giờ, đến thư viện trường học tự học đến 5 giờ chiều.

 

Chạy bộ, ăn cơm, vệ sinh xong lại quay lại thư viện tự học.

 

Ngày xưa tôi nghĩ công việc và ôn thi đều giống nhau.

 

Nhưng thời gian này, khi ở bên Tề Tĩnh khởi nghiệp, những chuyện phiền phức trong giao tiếp, thiếu sót trong kinh nghiệm quản lý không chỉ là thử thách về năng lực mà còn khiến tôi hao mòn về cảm . Điều này không thể so với sự thỏa mãn và thành tựu khi việc trong phòng thí nghiệm như trước.

 

Khi lại thấy những cuốn sách quen thuộc trước mặt, trái tim tôi không ngừng đập mạnh.

 

Tôi nghĩ… tôi vẫn nghiên cứu khoa học.

 

Vào lúc 5 giờ chiều, tôi chuẩn bị đi ăn ở căng tin thì bị một người quen chặn lại.

 

“Giang Hiền Nguyệt, dạo này em đi đâu thế?”

 

Đó là chung của tôi và Tề Tĩnh, Lý Tuấn.

 

Tôi quay người, bước nhanh ra khỏi ngõ.

 

Anh ta đuổi theo, lo lắng :

 

“Em biết không, Tề Tĩnh tìm em đến phát điên rồi đấy.

 

“Em đi rồi, cả phòng việc của chúng ta như một nồi cháo, không ai đặt cơm, không ai xử lý rác, em mau quay lại đi.”

 

Tôi dừng lại, lạnh: “Anh kế toán mà không biết chi tiền người à? Tôi có phải bảo mẫu cho các người đâu?”

 

Anh ta ngẩn người, mặt cứng đờ: “Tôi… tôi không phải ý đó.”

 

Tôi trừng mắt ta, định rời đi lại bị ta chặn lại.

 

“Em đừng đi, tôi đã nhắn tin cho Tề rồi, ấy sắp tới đây.”

 

Tôi mặt mày tối sầm: “Biến đi.”

 

Nhưng ta vẫn đứng chắn trước mặt, không chịu nhúc nhích.

 

Ngay lúc căng thẳng, một giọng đột nhiên vang lên: “Cần giúp không?”

 

Là Ôn Vân Chí.

 

Thấy ta, Lý Tuấn không còn cố chặn tôi nữa.

 

Chỉ là cuối cùng, ta lại tôi một cái thật sâu: “Giang Hiền Nguyệt, đừng chuyện bốc đồng như .”

 

Tôi , đã mấy tháng rồi.

 

Sao ta vẫn nghĩ tôi đang giận dỗi, thật là buồn .

 

Ôn Vân Chí đứng trước mặt tôi, mặc một bộ đồ trang trọng.

 

Anh ấy tôi, : “Sư muội, cần giúp gì không?”

 

Tôi căng thẳng cắn môi, vì lần trước còn chưa giải quyết hết khoản tiền đó, tôi đâu dám mở miệng.

 

Nhưng ấy đứng trước mặt, tôi chỉ đành liều mình hỏi: “Sư huynh, sao lại ở đây?”

 

Anh nhướng mày, có vẻ muốn gì đó lại dừng lại.

 

Một lúc sau, mới : “Anh đến thăm mẹ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...