Anh Ta Không Xứng [...] – Chương 13

13

 

Anh ấy nghiêng đầu một chút, vẻ mặt có chút khó xử, như đang suy nghĩ.

 

“Im lặng là có ý gì ?”

 

Anh ấy nhẹ nhàng ho một tiếng: “Mẹ cũng mặc như .”

 

Tôi: “...”

 

Anh ấy rồi hỏi: “Sao em cũng im lặng thế...”

 

Tôi vội vàng hai tiếng “haha”: “Chúng tôi, những nhà nghiên cứu khoa học giản dị, chỉ cần tiện là , mặc vàng đeo bạc gì mà thử nghiệm…”

 

Anh ấy một tay đẩy tôi vào xe, miệng thì vẫn không ngừng : “Đúng, đúng, đúng, em rất đúng.”

 

Khi rời đi, Ôn Vân Chí im lặng quay đầu về phía nơi Tề Tĩnh đứng lúc nãy.

 

Ánh mắt ấy có chút u ám.

 

Sau đó tôi mới biết, sau khi chia tay tôi, Tề Tĩnh đã bỏ bê công ty, không còn khát khao “thể hiện” như trước, cậu thiếu gia nhà giàu đó đã bắt đầu buông xuôi, khinh thường tài sản nhỏ bé đó.

 

Vì không còn cố che giấu cái vẻ khinh người của mình, cộng thêm công ty phần lớn là những người sinh năm 2000 trở đi, ấy đã bỏ chạy, không thèm bày vẽ gì nữa.

 

Vậy là, một dự án tốn hàng trăm vạn cuối cùng đã thất bại.

 

Hành của Tề Tĩnh khiến cha ta tức giận, ông ấy đã quyết định gửi ta ra nước ngoài học nghiên cứu sinh.

 

Nghe sau khi tốt nghiệp, dưới sự giám sát của cha, ấy việc trong một công ty nước ngoài.

 

Kết quả thi sơ khảo của kỳ thi sau đại học ra, tôi ngay lập tức bước vào giai đoạn căng thẳng của vòng phỏng vấn.

 

Ôn Vân Chí vì công việc công ty mà phải đi ra nước ngoài.

 

Trước khi đi, ấy từ chối tôi tiễn sân bay.

 

“Em chuẩn bị phỏng vấn đi, cố gắng ôn tập tốt, đợi trở về.”

 

Kể từ khi chúng tôi thẳng thắn chuyện với nhau lần trước, chúng tôi càng trở nên thoải mái hơn.

 

Đôi khi, ấy sẽ mời tôi ăn trưa vào ngày nghỉ.

 

Phải rằng, có một người ăn cơm chung trong những ngày ôn thi căng thẳng thật tuyệt vời. Gặp ấy có nghĩa là thư giãn, không cần lo lắng về bài thi nữa.

 

“Anh đợi em một chút.”

 

Tôi vào bếp, lấy một quả táo rồi nhét vào tay ấy.

 

“Trên đường ăn đi.”

 

Anh ấy nhướn mày, nửa nửa thật .

 

“Giữa mùa đông thế này, không sợ gãy răng à?”

 

Tôi giật lại quả táo, vừa vừa : “Trả lại cho em .”

 

Anh ấy lại cất nó đi như một món đồ quý giá, nhét vào trong áo khoác của mình.

 

Đôi mắt ấy híp lại như nheo thành một đường chỉ.

 

“Qủa táo này là của , em sao có thể lấy lại?”

 

Tôi chẳng gì, chỉ lắc đầu: “Đúng là đồ…”

 

Anh ấy vỗ nhẹ lên trán tôi: “Đi ôn thi đi, đi trước, đợi quay lại.”

 

Quay lại nhà.

 

Nhìn quả táo đỏ trên bàn, tôi không hiểu sao cảm thấy hôm nay tâm trạng rất tốt.

 

Kỳ thi nghiên cứu sinh năm nay là thi trực tuyến.

 

Điểm thi sơ khảo và phỏng vấn đều rất tốt, tổng thể xếp trong top ba.

 

Khi biết tin này, tôi ngay lập tức gửi tin nhắn cho Ôn Vân Chí.

 

Hộp thoại trống rỗng, không có gì ngoài sự khác biệt về thời gian giữa chúng tôi.

 

Nhưng tôi lại không thể kiềm chế , muốn cho ấy nghe.

 

“Ôn Vân Chí, chúng ta nhau đi.”

 

Ánh trăng ấm dần, cuối cùng tôi cũng thành công.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...