Anh Ta Không Xứng [...] – Chương 11

11

 

Tôi nghe tim mình đập thình thịch.

 

Ánh trăng nhạt chiếu sáng khắp nơi, không gian đêm trở nên mờ ảo.

 

Anh ấy , khi đi đón , ấy đã ý đến tôi, không ngờ càng tiếp lại càng thấy lòng mình trống rỗng.

 

Anh ấy : “Giang Hiền Nguyệt, là sét đánh, cũng là... cảm dần dần nảy nở…”

 

Ánh sáng dịu dàng chiếu lên người tôi, tôi như bị chìm trong ánh trăng.

 

Anh ấy : “Anh đợi em.

 

“Hiền Nguyệt, em cứ yên tâm đi theo con đường nghiên cứu, theo đuổi chính mình.”

 

Một lúc lâu, cảm giác nghẹn ngào dâng lên khiến tôi không thể kìm chế.

 

Tôi đưa tay che mặt rồi khóc nức nở.

 

Tôi chưa bao giờ với ai, tôi thích thí nghiệm.

 

Thích cảm giác ghi tên mình lên bài báo, cảm giác hưng phấn như giải phóng endorphins.

 

Nếu không phải vì lúc đó Tề Tĩnh tâm trạng không tốt, tôi sợ ấy gặp chuyện.

 

Nếu không phải ấy nợ nần chồng chất, tôi sẽ không từ bỏ sự nghiệp học hành của mình.

 

Anh ấy thở dài một tiếng: “Cô Hứa em khóc, còn để phải dỗ dành em.”

 

Anh ấy dịu dàng vỗ về tôi, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt sau đầu tôi.

 

Tất cả những uất ức trong lòng tôi như tan biến hết.

 

Tôi ngẩng đầu lên khỏi vòng tay , càu nhàu: “Không nữa!”

 

Anh ấy mỉm , từ trong lồng ngực tỏa ra sự ấm áp: “Được, , !”

 

Những ngày tiếp theo, chúng tôi không cần ra, mọi thứ đều hiểu rõ.

 

Như lời : “Các cậu không phải đang chơi trò mập mờ đấy sao?”

 

Tôi đương nhiên đáp lại một cách kiên quyết: “Đây là vì học hành! Vì nghiên cứu khoa học!”

 

“Haha, như mà xem, đổi sang trạng thái khác thì khác rồi.”

 

“Tôi có linh cảm, đây là mối duyên chính của cậu đấy!”

 

Mối duyên chính, hay còn gọi là mệnh phúc cho vợ.

 

“Cút đi!”

 

Kỳ thi kết thúc, tôi vừa chen ra khỏi đám đông, trong tay liền bị nhét một bó hoa mẫu đơn xanh.

 

“Anh… sao lại đến đây?”

 

Tim tôi đập nhanh như thể muốn nhảy ra ngoài.

 

“Đi thôi, sẽ mời em ăn một bữa.”

 

Anh ấy tôi chăm , lại không gì, ánh mắt lại như tất cả.

 

Sau khi bình tĩnh lại từ cơn phấn khích của kỳ thi, tôi ngồi vào ghế phụ.

 

“Em này, hai ngày thi mà mệt muốn chết.

 

“May mà mấy môn thi đều biết, mấy môn không biết thì không thi, haha, em sắp về để chấm điểm rồi.”

 

Tôi thực sự rất phấn khích, ấy cũng mỉm lắng nghe.

 

Khi xe dừng lại ở đèn giao thông, tôi mới nhận ra mình có chút quá kích .

 

Ôn Vân Chí nhẹ nhàng đặt tay phải lên vô lăng, thỉnh thoảng nhấn nhẹ ngón tay trỏ và ngón giữa.

 

“Sao lại không gì nữa?” Anh ấy nghiêng người hỏi tôi.

 

Tôi bĩu môi, nhỏ giọng hỏi: “Có phải hơi ồn không?”

 

Anh ấy ngạc nhiên: “Sao lại thế? Đây chẳng phải là chuyện em vui sao? Anh thích em vui như .”

 

Những lời thẳng thắn của ấy tôi đỏ mặt, cảm giác nóng ran lan tỏa.

 

Tôi lén hạ cửa sổ, cố gắng để làn gió dịu đi khuôn mặt nóng bừng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...