Anh Sợ Mất Em [...] – Chương 4

Trước khi đến đây, họ đã gì, chẳng cần phải .

“Biết chuyện này xong, đã lập tức chạy đến đây.”

“Niệm Niệm, thật lòng muốn giữ đứa con của chúng ta.”

Anh nắm chặt tay tôi: “Niệm Niệm, mọi thứ chúng ta có, sẽ thuộc về con chúng ta. Chúng ta sẽ cho nó lớn nhất trên đời. Anh sẽ là một người bố tốt, một người chồng tốt.”

Tôi hỏi : “Vậy còn đứa bé trong bụng ấy thì sao?”

“Anh sẽ bắt ấy bỏ, không ai có thể đe dọa vị trí của con chúng ta.”

Giọng đầy quả quyết.

Vì muốn tôi đổi ý, thật sự không tiếc lời dối.

Tôi khẽ bật .

Cười rồi, lại bật khóc.

Cơn đau dưới bụng ngày càng dữ dội.

Như thể có một con dao đang không ngừng xoáy vào bên trong.

Tôi chợt nhận ra, có lẽ tôi đã thật sự không còn nhận ra nữa.

Giang Duy trong ký ức của tôi, là người chân thành và tốt bụng.

Anh chưa từng như .

Chưa bao giờ như .

Tôi bật không ngừng.

Khuôn mặt Giang Duy dần trở nên lúng túng.

Cuối cùng, siết chặt vai tôi, gần như hét lên: “Em cái gì?! Em nhất định phải điên đến mức này sao?!”

Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt: “Nếu không chịu ký, chúng ta gặp nhau ở tòa án.”

Sau đó, tôi bắt đầu chuẩn bị cho vụ kiện ly hôn.

Muốn thắng vụ này, khó cũng không khó.

Tôi nắm trong tay rất nhiều bằng chứng.

Những lời của Lý Mộng, sự ngoại của Giang Duy, tôi đều ghi lại hết.

Nhưng muốn dễ, cũng không hề dễ dàng.

Giang Duy có mối quan hệ rất rộng.

Buổi xét xử đầu tiên, không đến.

Anh chỉ gọi điện, hỏi tôi: “Niệm Niệm, nhất định phải ầm lên thế này sao?”

Tôi đáp: “Coi như đây là buổi hạ màn thật đẹp cho quá khứ của chúng ta.”

Anh thở dài, giọng đầy mệt mỏi:

“Niệm Niệm, gặp một lần nữa, không?”

10

Giang Duy đưa tôi về lại thị trấn nhỏ.

Nơi này đã thay đổi rất nhiều.

Ngôi trường đã sửa chữa khang trang.

Đang là mùa cỏ xanh chim hót, bọn trẻ chạy nhảy đá bóng trên sân.

Một quả bóng bay về phía chúng tôi.

Không chút chần chừ, Giang Duy liền lấy thân mình chắn cho tôi.

Rất nhiều năm trước, cũng từng như thế.

Khi học nhổ nước bọt lên người tôi, khi bố tôi cầm chổi đánh tôi, cũng đứng chắn trước mặt tôi như .

Anh hỏi: “Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, cảm thấy thật trớ trêu.

Chúng tôi có thể cùng chịu khổ, lại không thể cùng hưởng phúc.

Chúng tôi tiếp tục đi dọc con đường từng dùng để trốn chạy.

Nhiều lần, muốn nắm tay tôi.

Nhưng tôi không cho.

Chúng tôi đi dọc theo con đường quen thuộc.

Lúc leo lên sườn dốc, chân bất ngờ trẹo một cái.

Tôi muốn kéo , không kịp.

Chỉ có thể trơ mắt lăn xuống sườn đồi.

“Giang Duy!”

Từ trong bụi cỏ, nhảy ra, trên tay cầm một bó hoa tươi.

Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, suýt nữa rơi xuống.

Nhưng quỳ một chân xuống: “Niệm Niệm, nợ em một đám cưới. Chúng ta bắt đầu lại nhé.”

Trong chiếc hộp, là một chiếc nhẫn kim cương rất lớn.

“Anh đã rồi, sẽ bù cho em một đám cưới thật hoành tráng. Anh chưa bao giờ quên.”

Không, đã quên rồi.

Chúng ta đã kết hôn năm năm rồi.

Những năm qua, công ty đã phát triển lớn mạnh từ lâu.

Nhưng đến bây giờ, mới nhớ ra.

Giang Duy vén mấy sợi tóc rũ trên trán: “Niệm Niệm, em còn nhớ vết sẹo này không?”

“Chúng ta từng sẽ không bao giờ rời xa nhau. Mãi mãi.”

Tôi lắc đầu: “Không còn mãi mãi nữa đâu.”

“Giang Duy, đối với , một người mãi mãi, khó đến sao?”

Anh như muốn chứng minh điều gì đó, giọng gấp gáp:

“Không khó đâu, Niệm Niệm, thật sự không khó, người từ đầu đến giờ vẫn là em.”

Anh đang lừa tôi.

Cũng đang lừa chính mình.

Anh gần như quỳ xuống trước mặt tôi.

Anh sai rồi.

Anh thực sự đã sai.

Anh vẫn còn tôi.

“Niệm Niệm, cho thêm một cơ hội nữa không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Tôi vào khuôn mặt , bỗng lạc trong dòng ký ức.

Lần gần nhất khóc, là khi nào nhỉ?

Là lần đầu tiên nhận một hợp đồng lớn, ôm tôi và : “Niệm Niệm, đã rồi, sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp.”

Niềm vui lẫn cực nhọc khiến rưng rưng nước mắt.

Lùi xa hơn chút nữa, là khi tôi đồng ý cưới .

Anh khóc nức nở, sẽ đối tốt với tôi cả đời.

Cả đời.

Nhưng mới chỉ vài năm, đã không muốn nữa.

Và còn lần ấy.

Lần ấy.

Khi công ty vừa mới bắt đầu, tôi mọi thứ.

Thư ký là tôi, kế toán là tôi, mua hàng cũng là tôi, thậm chí cả dọn dẹp cũng là tôi…

Cuối cùng tôi kiệt sức.

Khi tỉnh dậy, bác sĩ với tôi, rất có thể tôi bị ung thư dạ dày.

Câu đó như một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, đau nhói.

Thì ra những cơn nôn mửa, những cơn đau dạ dày mấy ngày qua, đều có lý do.

Tôi cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, như không phải thực.

Giang Duy đứng sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm: “Không thể nào, sao có thể, em vẫn còn trẻ mà.”

Cả người như mất hồn, miệng chỉ lặp đi lặp lại: “Không thể nào.”

Anh vốn là người điềm tĩnh, lần đó như phát điên, kéo tôi ra ngoài.

“Chúng ta không khám ở đây nữa, chắc chắn họ chẩn đoán sai! Chúng ta đi bệnh viện lớn, tìm bác sĩ giỏi nhất!”

Nhưng tôi hiểu hơn .

Tôi biết những ngày sắp tới, tôi sẽ phải đối mặt với điều gì.

Mẹ tôi cũng qua đời vì ung thư dạ dày.

Ở giai đoạn đầu, thực ra vẫn còn khả năng chữa trị.

Nhưng lúc đó gia đình không có tiền, cứ trì hoãn mãi.

Trì hoãn đến khi bà không còn chút sức sống.

: “Đừng để bố con đến thăm mẹ, mẹ không đẹp đâu.”

Bà không biết.

Người bà mong nhớ ấy, từ lâu đã qua lại với người khác.

Khi đó, tôi mới năm tuổi, đã sớm nhận ra lòng người bạc bẽo.

Tôi thật sự rất sợ.

Sợ rằng cuối cùng, tôi và Giang Duy cũng sẽ trở thành như .

“Anh đi đi! Để em yên một chút, có không? Đi đi!”

Đến bệnh viện lớn, tôi đánh , đá , đuổi đi.

Anh không gì, chỉ ôm chặt lấy tôi.

Nước mắt thấm qua cổ áo tôi.

Nóng hổi.

Tôi không thể mềm lòng.

Tôi không phép mềm lòng.

Vết sẹo trên trán là do tôi ném chìa khóa vào.

Dù máu chảy đầm đìa, vẫn không chịu rời đi.

Tôi thật sự không còn cách nào khác.

Anh : “Dù kết quả thế nào, chúng ta cũng cùng nhau gánh vác không? Anh có tiền mà, Niệm Niệm, có tiền.”

Khoảnh khắc đó, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua đầu tôi là gì nhỉ?

Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho .

Anh còn trẻ, sự nghiệp đang rộng mở.

Đây là cơ hội đã chờ đợi rất lâu.

Số tiền đó, rất quan trọng với .

Tôi sẽ không đến dù chỉ một xu của .

11

Sau đó, tôi không với thêm một lời nào.

Tôi chỉ muốn đi.

Thật ra tôi rất sợ.

Tôi không ngủ .

Tôi biết, cũng không ngủ.

Anh co mình trong góc phòng.

Khu điều trị quá đông, y tá thấy đáng thương nên đưa cho một chiếc chăn để trải ra sàn nằm.

Anh cao một mét tám.

Nhưng co lại, trông chỉ như một đứa trẻ nhỏ bé.

Đáng thương sao.

Anh có ăn gì không?

Anh đang nghĩ gì?

Cả hai chúng tôi đều không lời nào.

Gần sáng, tôi cảm nhận đi đến bên tôi.

Không gian im lặng rất lâu.

Tôi biết, đang tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...