Anh Sợ Mất Em [...] – Chương 1

Năm thứ mười bên nhau, người khác.

Anh đưa ấy đi khinh khí cầu – thứ tôi luôn muốn thử.

Anh mua cho ấy căn nhà ven sông – nơi tôi hằng ao ước.

Ngày tôi phẫu thuật, ấy bị mắc kẹt trên cao tốc vì mưa lớn.

Anh bảo tôi đợi, chỉ cần đợi, sẽ đến ngay.

Tôi hỏi: “Bây giờ, sợ mất em, hay sợ ấy một mình?”

Anh không trả lời.

1

Năm thứ mười bên nhau, Giang Duy có người khác.

Chiếc điện thoại trên bàn cứ sáng lên, là tin nhắn của ta.

“Cà vạt đeo hôm nay chẳng hợp với bộ đồ chút nào. Lần sau để em chọn cho.”

Cà vạt là quà tôi tặng. Quần áo cũng là tôi mua.

Ngày kỷ niệm cưới, Giang Duy phối tất cả những món tôi tặng lại với nhau.

Giờ đây, đã là nhân vật tầm cỡ trong thành phố này.

Nhưng cách phối đồ thật nực .

Thế mà lại : “Ai bảo không đẹp là vì ghen tị vì có vợ giỏi.”

Thật sao?

Vậy ta cũng ghen tị à?

Cô ta nhắn tiếp: “À, hôm nay em đẹp không? Anh có thích không?”

Dưới tin nhắn là một bức ảnh.

Nửa kín nửa hở, làn da trắng nõn.

Trong khi đó, Giang Duy từ phòng tắm gọi: “Vợ ơi, lấy giúp cái khăn tắm!”

Tôi sững người vài giây.

Cho đến khi dòng nước mắt lạnh buốt chảy dài trên má, tôi mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Ngón tay run rẩy lướt lên.

Tôi thấy gọi ta là “bé cưng”, bảo ấy là người nhất.

Những năm qua, Giang Duy càng ngày càng trưởng thành, điềm tĩnh hơn.

Tôi từng nghĩ không còn thích những lời gọi ngọt ngào như thế nữa.

Hóa ra vẫn thích.

Chỉ là người gọi không còn là tôi.

2

Giang Duy lầm bầm bước ra: “Sao em không trả lời , để lạnh thế này. Em xem đi đâu tìm…”

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của tôi.

Câu bỗng dừng hẳn.

Anh im lặng một chút, rồi : “Niệm Niệm, không phải như em nghĩ đâu.”

“Cô ta chỉ là một thực tập sinh, muốn tìm đường tắt.”

Ngày này, sớm muộn gì cũng đến.

Tôi lặng lẽ đứng dậy, bước vào phòng ngủ.

Thật ra, chuyện này đã sớm có dấu hiệu.

Tôi biết. Tôi biết hết.

Vài năm trước, uống say, thư ký đưa về.

Miệng gọi “vợ ơi”.

Nhưng ta lại rất thành thạo cởi giày, tháo cúc áo cho .

Cô ta gọi tôi là “chị”, ánh mắt đầy thách thức.

Tôi rót cho ta một cốc nước, khách sáo bảo ta về.

Đêm đó, tôi ngồi bên cửa sổ.

Tâm trí rối bời, không ngủ .

Tôi biết họ không có gì, cùng lắm chỉ là chút mập mờ.

Nghĩ mãi, Giang Duy tỉnh dậy.

Anh là người thông minh.

Anh nhận ra sự khác lạ của tôi, rồi vùi đầu vào cổ tôi.

“Niệm Niệm, em tin . Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm, biết việc gì nên , việc gì không nên .”

Tôi có tin không?

Tôi muốn tin.

Nhưng sự nghi ngờ và bất an cứ như nấm mốc, lan tràn điên cuồng trong góc tối tâm hồn.

Tôi không thể kiểm soát chính mình.

Khi đó, tôi như phát điên.

Kiểm tra lịch trình của , xem trộm điện thoại , chỉ cần một chút bất thường là sẽ chất vấn.

Cuối cùng, có một ngày, mệt mỏi.

“Anh đã sa thải ta rồi, em còn muốn thế nào nữa?”

Trong mắt đầy sự thất vọng.

Tôi sững người.

Nhìn vào gương, tôi kinh ngạc nghĩ: Đây là tôi sao?

Là tôi, người đã từng bị cuộc sống đè bẹp vô số lần vẫn kiên cường đứng dậy đó sao?

Mái tóc rối bù, gương mặt căng thẳng.

Tôi ôm mặt, bật khóc không thành tiếng.

Giang Duy kéo tôi vào lòng, khẽ : “Niệm Niệm, tin không?”

Sau đó, như thật sự thay đổi.

Anh một thư ký nam.

Anh chủ báo cáo lịch trình với tôi, đưa điện thoại cho tôi xem.

Ngay cả khi tôi âm thầm cài người vào công ty , cũng ngơ, không gì.

Thật đấy.

Mọi người có bao giờ thử chưa? Đem một nửa cuộc đời mình chia sẻ với một người khác.

Tôi đã thử rồi.

Tôi và Giang Duy quen nhau mười ba năm.

Gần như một nửa cuộc đời tôi đều có .

Chúng tôi bên nhau mười năm, cùng nhau vượt qua bao khó khăn.

Tôi đã hứa sẽ cho một cơ hội.

Nhưng giờ đây, cơ hội đó đã hết.

Chúng tôi cưới nhau năm năm.

Anh từng , khi sự nghiệp ổn định, sẽ tổ chức cho tôi một đám cưới thật hoành tráng.

Anh sẽ để cả thế giới biết, tôi là vợ , là người duy nhất của .

Tôi nhớ, khi những lời đó, ánh mắt sáng bừng.

Anh từng giống như tôi, mong chờ ngày đó đến.

Nhưng ngày đó, mãi mãi sẽ không bao giờ đến.

Tôi thật sự tiếc nuối.

3

Giang Duy đứng ngoài cửa, cầu xin tôi mở cửa.

“Niệm Niệm, chúng ta chuyện không?”

“Niệm Niệm, em mở cửa đi, không?”

“Niệm Niệm, em gì với đi.”

Sợ tôi điều dại dột, gọi thợ khóa đến.

Tôi kéo vali, bình thản mở cửa.

Những năm qua, chúng tôi cãi nhau không ít lần.

Mỗi lần, đều là rời đi.

Nhưng đây là lần đầu tiên, tôi quyết định ra đi trước.

“Trước khi mọi chuyện trở nên khó xử hơn, chúng ta hãy chia tay đi.”

Anh không gì.

Anh chỉ giật lấy vali của tôi, như một đứa trẻ con ngang ngược, cứ cố chấp đi theo sau.

Căn nhà rộng lớn này, thật ra những thứ cần mang đi, chỉ có vài món.

Anh không cho tôi lấy vali, tôi dùng túi nilon để đựng.

Tôi lấy một món, giật lại một món.

Tôi mệt rồi.

Tôi : “Giang Duy, dẫn ấy đến gặp tôi đi.”

“Tôi phải xem thử, ấy là người như thế nào, mà đáng để bỏ cả quãng thời gian chúng ta bên nhau.”

Là vì không cam lòng sao?

Có lẽ là thế.

Giang Duy sững người, vẻ mặt đầy đau khổ.

Có lẽ cũng không hiểu, lần này vì sao tôi lại bình thản đến thế.

Có thể vì nỗi thất vọng đã tích đủ.

Hoặc có thể tôi đã sớm biết ngày này sẽ đến.

“Đừng như , Niệm Niệm, đừng hành hạ như thế.”

“Em cứ mắng đi, đánh đi, đừng đối xử với như .”

Người đang hành hạ , là tôi sao?

Không, không phải tôi.

Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành của mình.

Tôi mỉm : “Cô ấy không nên đến đây thành quả chiến thắng của mình sao?”

Mắt đỏ hoe.

“Niệm Niệm, người là em.”

“Anh cũng không biết tại sao lại như , có lẽ vì ấy giống em, ấy bướng bỉnh, rất giống em của ngày trước.”

Tôi thì thầm: “Vậy chẳng lẽ tôi bây giờ không còn là chính tôi nữa sao?”

Anh khựng lại, không nên lời.

4

Nửa đêm, tôi xách túi nilon rời khỏi nhà.

Giang Duy chặn tôi lại, không còn vẻ đáng thương ban nãy.

Anh vò đầu, nhíu mày: “Em rốt cuộc muốn gì? Anh sai rồi, cũng nhận lỗi rồi, em còn muốn loạn đến bao giờ?!”

Anh có thể lý lẽ thẳng thừng đến thế sao?

Tôi người đàn ông mà tôi đã suốt mười năm, một lúc không biết phải gì.

“Cả tài khoản công ty em cũng quản, mọi người đều gọi em là bà chủ. Em còn muốn gì nữa?”

Tôi còn muốn gì nữa?

Rõ ràng biết, thứ tôi muốn là gì.

Anh dùng giọng điệu gần như là hạ cố: “Anh với ta chỉ là chơi bời, ta sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của em. Dù thế nào, em vẫn là vợ .”

Tôi không muốn gì thêm, tránh , đi về phía thang máy.

Giọng bỗng chốc trầm hẳn xuống: “Thịnh Niệm, hôm nay em bước ra khỏi đây, sẽ lập tức đón ấy đến, để ấy dọn vào.”

Những trò đe dọa đó, giờ cũng dùng với tôi.

Tôi nhạt, giọng bình thản đến mức chính tôi cũng bất ngờ: “Tùy .”

Anh sững sờ.

Qua cánh cửa thang máy, tôi thấy vẻ mặt đầy thất vọng của .

Anh vẫn nghĩ rằng, tôi đang loạn vô lý.

Vừa đến khách sạn, điện thoại tôi đã nhận một lời mời kết : “Tôi là Lý Mộng.”

ta.

Sau khi đồng ý, cả hai chúng tôi đều không gì.

Thời điểm ta gửi lời mời, thật sự quá đúng lúc.

Là Giang Duy với ta, rằng tôi đã biết đến sự tồn tại của ta sao?

Nhìn đi, tôi vừa bước chân ra khỏi cửa, đã vội vàng tìm ta.

Tình cảm hơn mười năm, cuối cùng lại mong manh đến mức này.

Trang cá nhân của Lý Mộng không cài chế độ giới hạn thời gian.

Tôi tùy ý lướt qua.

Cô ấy thật sự đã bỏ rất nhiều công sức, mỗi tấm ảnh đều đẹp không tì vết.

Mỗi tấm ảnh, đều có bóng dáng của Giang Duy.

Anh luôn với tôi rằng bận đi công tác.

Nhưng dù bận rộn thế nào, vẫn dành thời gian đưa ấy đi Disney xem pháo hoa, đưa ấy đến Tam Á ngồi khinh khí cầu.

Cô ấy lặng lẽ, khoe với tôi về hạnh phúc của họ.

Trong những bức ảnh đó, Giang Duy rất vui vẻ.

Anh không còn trẻ nữa, vẫn giống như một chàng trai trẻ, chân thành và cuồng nhiệt ấy.

Ngực tôi nghẹn lại, cảm giác vừa chật vừa đau.

Cơn đau như từng nhịp thắt lại.

Tôi đã từng tin chắc rằng, dù thế giới có đảo lộn, vẫn sẽ tôi.

Anh còn tôi không?

Tôi không dám chắc.

Nếu còn , sao lại đi tìm người khác?

Nếu không , sao lại cố gắng hết sức để giấu tôi?

Có lẽ chỉ còn nể cũ, hoặc đơn giản là sợ phiền phức.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...