1
Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, kéo dài rất lâu.
Nguyên nhân ra là vì tôi và con nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất.
Người thắng có thể cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó.
Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em nuôi đang tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc.
Thấy tôi tới, em nuôi hì hì.
Cô ta : “Em chỉ là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có là phải dùng cách nào cả.”
Cô ta : “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.”
Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc.
Lại thấy tôi đã quay đầu rời đi không chút lưu luyến nào.
“Để nó đi đi!” Giọng giận dữ của mẹ truyền đến từ phía sau: “Sao nó lại không ngoan ngoãn một chút như Dao Dao chứ, nếu nó cũng biết cách gần gũi ba mẹ như Dao Dao, đừng có suốt ngày trưng cái bản mặt lạnh như băng kia thì sao chúng ta có thể xem nhẹ nó ?”
Nghe những lời này, tôi không khỏi cảm thấy có hơi buồn , ba mẹ chỉ tôi không biết nhượng bộ, không biết cách lấy lòng bọn họ.
Nhưng mà khi bọn họ vắng mặt trong suốt mười lăm năm cuộc đời của tôi, ngay cả việc thấy bọn họ cũng là một chuyện rất khó khăn thì sao tôi có thể gần gũi với bọn họ đây?
Việc không ai dạy, sao tôi biết .
Sau khi về đến nhà, tôi lập tức ngã bệnh.
Rõ ràng chỉ là một chút gió núi buổi sớm thôi thế mà tôi lại sốt cao, cả người mê mang không còn một chút sức lực nào.
Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, tôi đã tự gọi điện thoại kêu giúp mình một chiếc xe cấp cứu.
Sau đó tôi lập tức chìm vào bóng tối, trong khoảng thời gian tôi hôn mê, tôi lại thấy thời thơ ấu của bản thân mình.
Khi tôi còn lúc nhỏ, tôi thường xuyên thấy ba mẹ ở trên TV, và cũng chỉ thấy họ ở trên TV mà thôi.
Bọn họ là phóng viên nổi tiếng cả nước, bọn họ nhau từ lúc còn đi học, là những người cùng chung chí hướng.
Sau khi tốt nghiệp, vì lý tưởng chung mà chạy ra tuyến đầu thu nhận đủ loại tin tức quan trọng.
Sau đó bọn họ còn chủ xin ra nước ngoài đi đến vùng chiến địa, chịu đủ loại tàn của chiến tranh, cùng ăn cùng ở với dân chạy nạn.
Trước khi chuẩn bị chia tay, bọn họ để lại một tấm ảnh chụp.
Trong bức ảnh, tôi còn nằm trong tã lót, một nam một nữ dịu dàng ôm vào trong lòng, một nhà ba người hạnh phúc dựa sát vào nhau.
Khi đó tôi còn không biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi ba mẹ ôm.
Bạn thấy sao?