Dù không muốn thừa nhận, tôi đã ghen tị đến phát điên.
Ghen tị với tài năng bẩm sinh của họ.
Ghen tị vì Giang Yên có thể lớn lên cùng ấy từ nhỏ.
Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì chính sự ghen tị của mình.
“Hứa Niệm Hạ, cậu đã có quá nhiều điểm không tốt rồi.
Làm gì có tư cách để ghen tị chứ?”
Nhưng may mắn thay, ngoài ra, thế giới này vẫn còn tin vào sự công bằng của nỗ lực.
Tôi từng bước từng bước leo lên.
Cuối cùng, kỳ thi giữa năm lớp 11, tôi đã đạt hạng 9 trong lớp, hạng hơn 60 toàn khối.
Một kết quả không tệ.
Nhìn bảng vinh danh, khoảng cách giữa tôi và vị trí đầu tiên đã rút ngắn từ hơn 200 bậc xuống còn 62 bậc.
Dù chúng tôi vẫn ở hai đầu của cùng một tấm áp phích, với tôi, đây đã là một bước tiến rất lớn.
Tôi vui vẻ với thành tích nhỏ bé của mình.
Xoay người muốn chia sẻ niềm vui ấy với mọi người.
Nhưng phát hiện ra họ đã bắt đầu ôn luyện IELTS và TOEFL rồi.
Tôi cứ ngỡ mình đã theo kịp họ.
Nhưng với họ, đây chỉ là một chặng dừng chân ngắn ngủi.
Chỉ cần quay người lại, họ đã bắt đầu một hành trình mới.
Kết cục đã sớm định đoạt.
Sẽ không thay đổi chỉ vì những nỗ lực nhỏ nhoi của tôi.
5
Tiếng chuông báo thức vang lên.
Tôi giật mình tỉnh giấc, chật vật rời khỏi giấc mơ.
Khẽ khổ, vỗ nhẹ lên trán.
Gần đây tôi thật sự quá hồ đồ rồi.
Liên tục nhớ về quá khứ.
Tôi tự nhủ với bản thân rằng…
Bức thư tôi cố chấp tìm kiếm kia…
Có lẽ cũng chỉ là một bức thư tạm biệt bình thường.
Có lẽ mỗi người trong lớp đều có một bức như thế.
Có lẽ ấy chỉ muốn mời mọi người tụ tập trước khi đi du học.
Dù sao thì, đến học kỳ hai lớp 12, trong cả lớp chẳng còn mấy ai ở lại để thi đại học.
Sau này, cơ hội để gặp mặt đầy đủ cũng rất mong manh.
Tôi thu dọn tâm trạng, chuẩn bị đi hẹn hò xem mắt.
Đối tượng là một chàng tài chính, đeo kính.
Không cao, cũng không đẹp trai.
Nhưng điều khiến tôi sốc nhất là thái độ đầy tự mãn của ta.
Anh ta ngồi vắt chéo chân, miệng ngậm điếu thuốc, giọng điệu hời hợt:
“Tôi từng xem chương trình của , cũng khá ổn.
Nhưng sau khi kết hôn, tôi hy vọng có thể tập trung vào gia đình.
Nhà tôi không thiếu tiền, không cần phụ nữ phải ra ngoài kiếm sống.
Chỉ cần ở nhà chăm con và phụng dưỡng bố mẹ tôi là .”
Tôi nghe mà buồn .
Rốt cuộc cũng bật thật.
Tôi đã đi một chặng đường rất dài, chịu đủ khổ cực để đứng ở vị trí hiện tại.
Mọi gian nan, vất vả trên con đường này, chỉ mình tôi hiểu rõ nhất.
Vậy mà bây giờ, ta bảo tôi từ bỏ tất cả để trở thành một bà nội trợ?
Thật nực .
Còn tức hơn cả việc bị chửi thẳng vào mặt.
Không cần thiết phải phí lời với kiểu người này.
Tôi đứng dậy, thẳng vào ta, dứt khoát :
“Anh Trần, tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau.”
Tôi cầm lấy túi, định rời đi.
Nhưng nghĩ lại, vẫn thấy không cam tâm.
Bèn quay đầu lại, nhếch môi lạnh:
“Anh Trần, xin lỗi, nếu khinh thường sự nghiệp của tôi,
thì tôi cũng chẳng xem trọng cái công ty rách nát của .
Đầu tư 10 lần, lỗ 8 lần.
Công ty như , có cũng như không!”
Tưởng tôi chưa từng tìm hiểu về ta sao?
Một kẻ nửa vời như mà cũng dám xem thường người khác.
Anh ta sững sờ, rồi lập tức thẹn quá hóa giận, đứng bật dậy.
Lúc này tôi mới để ý đến cái bụng bia lùm lùm của ta.
“Cô chỉ là một MC đọc theo kịch bản, thật sự nghĩ mình hiểu tài chính à?”
“Tôi đang trong giai đoạn đầu tư dài hạn, hiểu cái quái gì chứ!”
Tôi đang định phản pháo, thì một giọng quen thuộc vang lên.
“Tiểu Hạ?”
Tôi quay lại.
Không ngờ lại là Cố Tư Uyên.
Anh bước tới, vòng tay qua vai tôi, nở nụ quen thuộc.
“Tôi nghe thấy hai người đang chuyện về đầu tư?
Tôi cũng biết một chút, có muốn cùng thảo luận không?”
Bàn tay đặt lên vai tôi, nhẹ nhàng vững chãi.
Tôi lập tức hiểu ý.
Tôi chỉ vào gã đàn ông trước mặt, nhếch môi :
“Vị Trần tiên sinh này vừa rằng không ai hiểu đầu tư hơn ấy.
Tư Uyên, cũng trong ngành đầu tư mà, giữa hai người ai giỏi hơn đây?”
Ai mà chẳng biết cách “rót trà” chứ?
Gã đàn ông kia vừa thấy Cố Tư Uyên, lập tức đổi thái độ.
Anh ta cúi người, kính cẩn đưa ra danh thiếp.
“Cố tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu!”
Cố Tư Uyên liếc tấm danh thiếp, không nhận lấy.
Chỉ chậm rãi đọc lên dòng chức danh trên đó.
“Kim Thành Capital?
Chưa từng nghe qua.
Tôi nghĩ chúng ta không có gì để thảo luận cả.”
Hơi trẻ con, lại khiến tôi thấy vô cùng hả dạ.
Gã đàn ông kia lúng túng thu tay về, cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.
Chờ ta đi xa, tôi không nhịn mà bật .
Màn phối hợp ăn ý này dường như đã tan sự ngượng ngùng và xa cách giữa chúng tôi.
Tôi trêu :
“Sao trước đây tôi không phát hiện ra, hóa ra cũng biết chơi chiêu?”
Anh gãi đầu, ngạc nhiên hỏi:
“Có sao?”
Anh lúc này, vụng về đến mức khiến tôi cảm thấy… thật đáng .
Tôi lẩm bẩm:
“Cố Tư Uyên, rốt cuộc có khuyết điểm nào không?”
Anh đáp:
“Sao lại không có”
Tôi mù tịt về nông nghiệp, em còn không biết sao?”
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, bật .
Hồi ức…
Học kỳ một năm lớp 11,
Chuyến dã ngoại mùa xuân năm đó, cả lớp đến một nông trại.
Đám công tử thành phố thấy gì cũng thấy mới mẻ.
Thậm chí thấy heo chạy ngoài đồng cũng hò hét phấn khích.
Nhưng đây lại là “sân nhà” của tôi.
Tôi dẫn họ bắt cua, câu cá, chơi hết sức vui vẻ.
Cuối cùng, cả nhóm người nằm dài trên bờ ruộng, mồ hôi nhễ nhại tràn đầy hứng khởi.
Gió xuân lướt qua má, khiến người ta bất giác muốn nhắm mắt tận hưởng.
Không biết từ lúc nào, giọng của Cố Tư Uyên vang lên, hòa cùng làn gió dịu dàng.
“Hứa Niệm Hạ, em biết nhiều thật đấy.
Đúng là một đầy bất ngờ.”
Anh nằm ngay bên cạnh tôi, hai tay gối sau đầu, khóe môi cong lên.
Tôi tự giễu:
“Em biết gì đâu chứ.
Chưa từng thấy biển, chưa từng đến hẻm núi Yarlung Tsangpo.
Thậm chí chưa từng ra khỏi tỉnh.”
Anh tôi, đôi mắt sáng long lanh
“Nhưng em đã thấy cánh đồng lúa.
Đã thấy đàn heo chạy.
Đã từng ngước lên ngắm bầu trời đầy sao.
Em là một sự tồn tại độc nhất vô nhị
Em thật sự rất tuyệt.
Những lời khen thẳng thắn như .
Ánh mắt ấy…
Khiến tôi bất giác sững người.
Tiếng ồn ào xung quanh dường như xa dần.
Gió thổi qua, tôi chớp mắt.
Nhưng trái tim lại đập loạn nhịp.
6
Trở về hiện thực…
Tôi chớp mắt, thoát khỏi dòng ký ức.
Lùi lại một bước, có chút bối rối.
“Anh không là muốn về thăm trường sao”
Sao vẫn còn ở Bắc Kinh?”
Anh nhướng mày, nửa nửa thật:
“Em không chịu đi cùng, tôi về một mình gì chứ?”
Lời này…
Khiến trong lòng tôi dâng lên một cảm khó tả.
Anh có vẻ hơi căng thẳng, đưa tay xoa tóc, hỏi tôi:
“Mấy ngày nữa có buổi họp lớp ở Bắc Kinh, em có đi không?”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi lại:
“Giang Yên có đi không?”
Anh thoáng sững lại.
“Giang Yên?
Tôi không hỏi.”
Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.
Dường như có thứ gì đó đang rõ ràng hơn.
Anh tôi, giọng có chút gấp gáp:
“Tôi không biết ấy có đi không.
Tôi không còn liên lạc với ấy nữa.”
Nói xong, lại bổ sung một câu.
Giọng bình tĩnh ánh mắt lại không giấu sự nghiêm túc.
“Tôi và Giang Yên chỉ là .
Từ nhỏ đến lớn đều .
Anh đang giải thích với tôi.
Tôi sốt ruột như , không nhịn mà bật .
“Vậy thì… cứ xem hình đã. Nếu có thời gian, tôi sẽ đi.”
Nhưng cuối cùng, buổi họp lớp đó, tôi vẫn không tham gia .
Đài truyền hình đột xuất giao nhiệm vụ, tôi phải về Vũ Hán.
Cố Tư Uyên rằng, vốn dĩ muốn quay về trước, cuối cùng tôi lại là người về trước .
Ngày thứ ba sau khi tôi về Vũ Hán, Cố Tư Uyên và Giang Yên lại lên hot search.
Bị chụp ảnh khi đi ăn cùng nhau.
#CốTưUyênGiangYênHẹnHò#
Tin tức trên mạng bùng nổ quá nhanh.
Chỉ qua một đêm, đã có tin đồn rằng hai bên gia đình đã gặp mặt, thậm chí chuẩn bị kết hôn.
Ban đầu, bài đăng chỉ là một bức ảnh mờ mịt.
Rõ ràng ai đó cố ý chuyện này.
Tôi vừa đọc tin tức chưa đầy nửa tiếng, thì Cố Tư Uyên gọi điện đến.
Điện thoại vừa kết nối, giữa tiếng điện thoại có chút tĩnh điện, giọng vang lên:
“Tiểu Hạ.”
“Ừ, tôi đây.”
“Tin tức trên mạng không phải thật, em tin tôi chứ?”
“Ừ, tôi tin.”
“Mai là cuối tuần, tôi đợi em ở cửa lớp học cũ.”
“Được.”
Bạn thấy sao?