Ánh Sáng Trong Mắt [...] – Chương 1

1

Sau ba năm tôi ra mắt, trở về vẫn chỉ là một kẻ mờ nhạt.

Bởi tôi chỉ một mình dấn thân vào giới giải trí, không tiếp rượu cho người khác, cũng không thỏa hiệp với quy tắc ngầm.

Vì tôi luôn tin rằng vàng sẽ tự mình mà phát sáng.

Người quản lý nhạo tôi:

“Tổ tông ơi, ở đâu ra ánh sáng chứ!

Ánh sáng của bị Tần Uyển lấy hết rồi!”

Cư dân mạng mắng tôi không biết người, nhà đầu tư chê tôi không dễ điều khiển.

Weibo của tôi mỗi năm tăng ba trăm ngàn lượt theo dõi, hơn một nửa là anti-fan.

Tuy , tôi không thấy tính cách thẳng thắn này của mình có gì là sai.

Ông chủ nhãn hàng nhân lúc chụp ảnh chung định đụng chạm tôi, liền bị tôi tát thẳng vào mặt.

Người cùng ngành bóng gió đến tôi, tôi liền không ngần ngại đáp trả, tuyệt đối sẽ không để mình phải trằn trọc khi ngủ.

Vai diễn không tốt tôi không nhận, vì tôi không muốn cạn kiệt cảm hứng của bản thân.

Vậy nên, trong miệng người khác, tôi là một nghệ sĩ không có tố chất, độc mồm và kén chọn.

Khi thấy kịch bản ít dần, quản lý nhận cho tôi một chương trình tạp kỹ chậm nhiệt.

Ban đầu tôi định từ chối, khi thấy danh sách khách mời có tên của vị tiền bối mà tôi ngưỡng mộ, cuối cùng tôi đành đồng ý.

Ngày đầu ghi hình, khi tôi thấy bóng dáng phong độ, điển trai của tiền bối Ngụy Yến Dịch, tôi căng thẳng đến mức lắp khi chào hỏi.

May mắn thay, ấy rất tốt, nụ như gió xuân hóa giải sự lúng túng, còn đã xem phim của tôi.

Đáng lẽ đây đã có thể là một trải nghiệm trong mơ, sự xuất hiện của Tần Uyển lại khiến tôi thấy u ám.

Hóa ra ta chính là khách mời bí mật mà chương trình cố giấu đến phút chót để ý.

Cùng lúc đó, MC nhận thông báo, rằng chương trình sẽ chuyển từ ngôi làng chài đổ nát sang một hòn đảo mới phát triển.

Nơi đó có khách sạn sang trọng do tập đoàn Tưởng thị xây dựng, dịch vụ du lịch một điểm đến, cảnh đẹp, tiện nghi đầy đủ.

Nhân viên bên cạnh bàn tán:

“Nghe khách sạn cao cấp của Tưởng thị đã kín lịch đến tận năm sau, chúng ta đúng là may mắn thật!”

Người đối diện liếc mắt về phía Tần Uyển.

Tần Uyển ngượng ngùng:

“Ôi, tôi đâu biết gì đâu, đều tại Niệm An cả thôi.”

Tưởng Niệm An, Thái tử gia của tập đoàn Tưởng thị, tám năm trước tiếp quản gia nghiệp, trở thành huyền thoại trong giới kinh doanh.

Với ngoại hình xuất sắc, mỗi lần ta xuất hiện trên tạp chí tài chính đều khiến người ta tiếc nuối vì nam thần này không vào giới giải trí.

Phản ứng của Tần Uyển khiến mọi người nghĩ rằng Tưởng Niệm An đã đặc biệt nâng cấp điều kiện cho cả chương trình vì ta.

Nhiều người vây quanh khen ngợi Tần Uyển:

“Thái tử gia đúng là biết thương người.”

Tần Uyển e thẹn.

Tôi xách đồ, lạnh lùng : “Phiền tránh đường, các người đang chắn lối đấy.”

Tần Uyển tỏ ra không vui khi tôi hỏng giấc mộng đẹp của ta:

“Kiều Đường, đang mỉa cái gì ?!”

Tôi ngẩn người: “Có sao?”

Tần Uyển hừ lạnh một tiếng.

Cùng lúc đó, bình luận trên mạng nổ ra, toàn là chửi tôi.

“Kiều Đường cái tính khí này không biết ai chiều mà ra, đúng là không hợp với giới giải trí.”

“Nhưng mà gương mặt ấy thật đẹp.”

“Đẹp thì gì, phải như Tần Uyển, có Thái tử gia hậu thuẫn mới là đỉnh.”

“Kiều Đường cứ thế này, sẽ mãi chỉ khiến người ta thấy ấy ghen tị với Tần Uyển thôi.”

“Đúng , sự nghiệp bị Tần Uyển đè bẹp, lại không có một người đàn ông như Thái tử gia chiều, tức chết là phải.”

“Cứ chờ đi, ta mà còn có thái độ đó với Tần Uyển, Thái tử gia chắc chắn sẽ không tha cho đâu.”

Quản lý nhắc tôi xem bình luận, tôi vào, chỉ .

2

Lúc chuẩn bị lên xe, chỉ còn lại ghế phụ và ghế sau.

Tôi liền chặn không cho Tần Uyển ngồi ghế phụ.

“Cô ?!” Cô ta hỏi đầy chính đáng.

Tôi chỉ vào túi của mình đã để trên ghế phụ từ trước:

“Cô không thấy tôi giữ chỗ rồi sao?

Vừa nãy tôi chỉ đi vệ sinh thôi.”

Tần Uyển liền ném túi của tôi ra ghế sau:

“Không phải không có chỗ, tính toán gì.”

Tôi giữ chặt cánh tay ta:

“Xin lỗi, tôi không phải mẹ , không có nghĩa vụ phải nuông chiều , ghế sau tự đi mà ngồi.”

Nhân viên chương trình ý đến huống bên này, Tần Uyển lập tức thay đổi vẻ mặt, bộ tủi thân:

“Tôi cũng không muốn tranh với ấy đâu.”

Tôi cạn lời.

Fan của ta bắt đầu gào thét trên phần bình luận:

“Kiều Đường cái tính khí thối tha này không thể bớt lại chút sao? Cô ta không biết Tần Uyển là Tưởng phu nhân tương lai à!!!”

“Nhìn Tần Uyển sắp khóc mà lòng tôi đau quá, Kiều Đường đi chết đi!!!”

“Chỉ là một chỗ ngồi thôi mà Kiều Đường tranh cái gì? Keo kiệt thế bảo sao không chìm nghỉm!”

“Nhưng mà chỗ ngồi này vốn là của Kiều Đường mà, hình như .”

“Đây đâu phải xe của Kiều Đường, nhường một chút cho Uyển Uyển của chúng ta thì sao?

Người mà Thái tử gia cưng trên đầu ngón tay, muốn một ghế phụ thì đã sao~”

“Nếu không có Tần Uyển, Kiều Đường chắc chỉ có thể ở cái làng chài nhỏ mà tắm rửa cũng bất tiện kia.

Giờ ở khách sạn sang trọng thế còn đòi gì nữa, tôi thấy ta đúng là vô liêm sỉ!”

Tôi không biết trên phần bình luận đã náo loạn cả lên, chỉ khăng khăng không muốn đồ của mình bị người ta ngang nhiên cướp đi.

Tần Uyển thấy thái độ tôi cứng rắn như , có chút chột dạ.

Nước mắt ta như muốn rơi mà chưa rơi, chỉ đợi người khác ra mặt giúp mình.

Tôi lạnh một tiếng.

Lúc này, tôi thoáng thấy một bóng dáng mặc vest nghiêm chỉnh từ xa bước qua.

Đó là Tưởng Niệm An.

Ngoại hình của ấy sắc sảo như người mẫu nam, bộ vest cao cấp sọc nhỏ ôm sát cơ thể từ trên xuống dưới.

Khi việc, sống mũi ấy thường đeo một cặp kính gọng vàng, trông vừa nho nhã vừa lạnh lùng cấm dục.

Đằng sau là một nhóm quản lý cấp cao, từng bước đi theo .

Mọi người xung quanh đều bị thu hút, trầm trồ một chút.

Sắc mặt tôi tái đi, buông tay khỏi cánh tay Tần Uyển.

Chưa đợi ta mở miệng, tôi đã lủi thủi đi ra ghế sau ngồi, đầu cúi thấp, ngoảnh mặt về hướng khác.

Tần Uyển lạnh:

“Cô sợ Tưởng Niệm An đúng không?

Không sao đâu, ấy sẽ không để mắt đến loại người như đâu.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, không để ý đến thì càng tốt.

Sự thay đổi kỳ lạ trong thái độ giữa tôi và Tần Uyển rơi vào mắt mọi người.

Phần bình luận toàn là lời chế giễu tôi:

“Trời ơi Kiều Đường cần phải yếu đuối đến thế không?

Đó là Tưởng Niệm An đúng không?

Hóa ra cái tính thẳng thắn của ta chỉ là bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh!”

“Đầu tiên là chương trình dời đến khách sạn cao cấp, tiếp theo Thái tử gia lại xuất hiện để kiểm tra.

Vì ai thì tôi không , hehe.”

“Một Tần Uyển có Thái tử gia chống lưng, Kiều Đường có cái gì mà đòi so sánh?

Biết điều thì lượn đi, khỏi tự rước nhục.”

Tôi không quan tâm đến ánh mắt kỳ quặc của bất kỳ ai, chỉ cúi đầu ngồi yên.

Trong đầu tôi chỉ vang vọng giọng trầm thấp đầy dụ hoặc, mang tính cảnh cáo của người đàn ông ấy trước khi tôi tham gia chương trình:

“Đường Đường, cho phép em tham gia chương trình, không chuyện với người đàn ông khác.

Em không?”

“Làm .”

Đối diện , tôi vẫn dùng giọng điệu rụt rè, mềm mỏng như một đứa trẻ, giống như những năm tháng qua ở bên , tôi chưa từng trưởng thành.

Nhưng đến khi vào chương trình, thấy tiền bối Ngụy Yến Dịch mà tôi ngưỡng mộ, tôi không nhịn mà bắt chuyện, không nhịn mà ánh mắt sáng rực khi ấy.

Bộ phim Dã Khâu ấy đóng, tôi đã xem mười lần, thoại cũng sắp thuộc lòng rồi.

Bình thường ngoài việc diễn xuất, rất hiếm có người có cơ hội tiếp với Ngụy Yến Dịch.

Cùng tham gia chương trình với ấy là cơ hội hiếm hoi đối với tôi.

Nhưng tôi không biết, Tưởng Niệm An sẽ nghĩ như thế nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...