5.
Buổi tối, Phó Lăng đến bệnh viện, thăm thư ký và mẹ của ấy.
Ba người trò chuyện rất vui vẻ, gò má của thư ký ửng hồng, dưới sự thúc giục của mẹ, ấy không ngừng tiến gần lại phía Phó Lăng.
“Tổng giám đốc Phó đã né tránh.”
Trợ lý của tôi sợ tôi hiểu lầm cẩn thận thêm vào chi tiết này.
Tôi đang xem video mà ta ghi lại, đúng lúc thấy Phó Lăng né qua, tay lịch sự nắm chặt tay thành nắm , đặt ở bên hông thư ký, ngăn ấy ngã vào người .
“Cô đó tên là gì?”
“Hứa Na.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tôi ngoắc tay bảo trợ lý: “Anh có thể đi.”
6.
Tối hôm đó, tôi chiếu video lên tivi và mở cho Phó Lăng xem.
Anh im lặng một lúc, rồi nhắm mắt lại:
“Xin lỗi… Anh chỉ muốn giúp đỡ một người thôi.
“Anh cảm thấy đôi khi ấy giống em hồi trước, rất đáng .”
Tôi dừng video ở cảnh gò má đỏ ửng ngượng ngùng của thư ký, hỏi :
“Anh dùng ấy để hoài niệm về em ngày xưa, ý là sao?”
“Xin lỗi, sẽ xử lý chuyện này. Anh không hề có ý muốn phản bội em, dù chỉ là một chút… Anh chỉ là…”
“Tất nhiên là không có, em tin .”
Tôi ngắt lời .
Công ty của , tôi nắm giữ 20% cổ phần, chúng tôi có hai đứa con, và tất cả những gì đã suốt những năm qua, cả những thủ đoạn và mưu toan, tôi đều biết rõ.
Anh chỉ là đang chán nản thôi.Không phải là thực sự muốn từ bỏ tôi và cuộc hôn nhân này.
“Nhưng ấy đã có cảm với , Phó Lăng, không nhận ra sao?
“Hay là thích cảm giác người khác ngưỡng mộ?”
Sắc mặt dần tái đi.Sau một hồi im lặng, cuối cùng nghiêm túc cam đoan với tôi:
“Anh sai rồi, An An, chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần thứ hai.
“Anh sẽ rõ với ấy, sẽ không để ấy quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa.
“Về tất cả những chuyện liên quan đến ấy… Anh xin lỗi.”
Tôi khẽ :
“Cô ấy không sai khi rằng em đang già đi, đó là sự thật. Anh ngày càng vươn cao, gặp gỡ ngày càng nhiều người, em hiểu rằng đôi lúc sẽ có phút giây chệch hướng, em không chấp nhận điều đó.
“Ngày xưa đã hứa với em một chung thủy trọn đời, đã quên lời hứa đó rồi sao?”
7.
“Đúng … xin lỗi.”
Môi tái nhợt, hàng mi khẽ run, rồi nhắm mắt lại:
“Anh hứa, sau này sẽ không bao giờ có chuyện này sảy ra nữa.”
Tôi , trong đầu bất chợt lóe lên một ý nghĩ: đang rất đau khổ. Hay là và những lời hứa đó dành cho tôi đã khiến rất đâu khổ không biết nên gì bây giờ ….
Tại sao lại như ?
Đang mơ hồ suy nghĩ, Phó Lăng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
“Anh đi xem con một chút.”
Anh bước đến gần, cúi xuống hôn nhẹ bên tai tôi:
“Em đi tắm trước đi, sẽ quay lại ngay.”
Anh lại trở về vẻ rạng rỡ như mọi khi.
Cứ như thể suy nghĩ của tôi vừa rồi chỉ là một ảo giác không quan trọng.
Thật sự là sao?
8.
Tôi không biết Phó Lăng đã gì với thư ký đó, người mà tôi cử đi rằng cả gia đình ấy đã rời khỏi Bắc Kinh.
Thư ký mới là một người đàn ông, rất chuyên nghiệp và luôn tỏ ra tôn trọng tôi.
Phó Lăng về nhà ngày càng sớm, ngày càng thường xuyên, dường như thực sự đã hối lỗi, đối xử với tôi tốt đến mức khó tin.
Khi tham gia các buổi tiệc, các bà vợ xung quanh tôi, ai nấy đều lấp lánh với vẻ ngưỡng mộ, với giọng không che giấu nổi sự ghen tị:
“Tổng giám đốc Phó đối xử với chị thật tốt, đã kết hôn tám năm mà vẫn như mới cưới.”
Từ đầu đến cuối, tôi luôn là người vợ mà mọi người ngưỡng mộ của Phó Lăng.
Dù là khi đối xử rộng lượng nhất với Hứa Na, điều đó chưa bao giờ thay đổi.Lẽ ra tôi phải vui mừng.
Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.Phó Lăng đối xử với tôi quá tốt… tốt đến mức giống như đang giả vờ.
Ban đầu, tôi không hiểu tại sao lại có cảm giác này, cho đến khi Hứa Na chặn tôi lại trên phố.
Cô ấy khóc đến sưng đỏ cả mắt, căm phẫn với tôi:
“Tổng giám đốc Phó đã không còn chị từ lâu. Giờ ta đối xử tốt với chị, chẳng qua chỉ là để trả món nợ ân khi xưa chị cứu rỗi ấy”.
“Chị còn mặt mũi nào mà bám lấy ấy? Anh ấy đã không còn chị nữa, ở bên chị chỉ khiến ấy đau khổ.”
“Chị chẳng qua chỉ là may mắn thôi… Nếu tôi xuất hiện trước chị, vị trí Phu nhân Phó hôm nay chắc chắn sẽ không phải là của chị!”
Vệ sĩ đã nhanh chóng tiến lên để khống chế ấy.
Tôi trước mặt, một người đang có phần cuồng loạn, rồi nhẹ nhàng :
“Anh ấy có từng với chưa, rằng lý do ấy để ý đến là vì tính cách của rất giống tôi hồi mười tám tuổi.”
“Thì sao chứ?”
Cô ta căm phẫn :
“Điều đó chẳng phải chứng tỏ rằng nếu tôi xuất hiện trước chị, ấy sẽ tôi chứ không phải chị sao?”
“Cô sai rồi.”
Tôi mỉm :
“Anh ấy ý đến vì ấy đã tôi trước.
“Nếu không có tôi, đối với ấy chẳng có chút giá trị nào.”
9.
Tôi hoàn toàn không nghi ngờ về Phó Lăng dành cho tôi trong quá khứ.
Năm đó, chàng trai quỳ một gối, bày tỏ cảm trước mặt mọi người, thật sự đầy ắp dành cho tôi.
Tôi cũng không nghi ngờ những lời của Hứa Na lúc này.
Tám năm trôi qua, ấy đã không còn tôi nữa.
Nhưng vì món nợ ân từ thuở thiếu niên, vẫn giả vờ tôi, luôn đối xử tốt với tôi.Anh ấy tôi.
Nhưng chỉ là giả vờ.
Gió lạnh rít lên từ phía sau, cuốn vạt áo khoác màu nhạt của tôi bay lên.
Tôi dặn bảo vệ:
“Hãy chuyển lại nguyên vẹn những lời đó hôm nay cho tổng giám đốc Phó của các .”
Nói xong, tôi lảo đảo bước đi, một mình, trên đôi giày cao gót, tiến về phía bờ sông.
“Đừng ai đi theo tôi.”
Tôi lạnh lùng bảo với bảo vệ:
“Hãy để tôi yên tĩnh một mình.”
10.
Bên bờ sông.
Nhìn dòng nước cuồn cuộn bên dưới, mơ hồ nhớ lại những ký ức đẹp và cả đau khổ đã có về và tôi.
Cha uống rượu, như một kẻ điên, dùng roi quất vào .
Dù đã báo cảnh sát và kêu cứu nhiều lần, không ai đến… Tôi cậu thiếu niên đầy vết thương nằm trên sàn.
Hai tay cậu nắm chặt, ánh mắt đầy căm phẫn, chuẩn bị nhặt con dao gọt hoa quả để phản kháng, định chết cha mình.
Tôi bất ngờ lao vào ôm lấy cậu, che chắn roi quất đã tẩm rượu thay cậu.Ngón tay cậu buông ra, chuôi dao trượt đi xa khoảng ba mét.
Cậu thiếu niên run rẩy ôm chặt lấy tôi, bàn tay cậu đầy máu từ những vết roi… Chúng tôi siết chặt lấy nhau, và trong cơn đau chóng mặt, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Tôi đã thay đổi số phận của .Anh không chết cha mình, và cũng không phải chịu án tù ba năm.
Trong bệnh viện, Phó Lăng những vết thương của tôi, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào :
“Anh nợ em mạng sống của mình… An An, nếu sau này điều gì có lỗi với em, thì cứ để ra đường và bị xe tông.”
…
Anh luôn giữ lời hứa của mình.
Từ khi chúng tôi kết hôn cho đến tận bây giờ.
Anh bảo vệ tôi, tôn trọng tôi, mang lại cho tôi điều kiện và môi trường tốt nhất.
Tôi luôn là Phu nhân Phó sáng chói trong mắt mọi người.
Có tiền, có địa vị, có công việc, có con cái… chỉ là không có .
Tôi không đáng thương.
Chỉ là rất đau lòng.
11.
Khi Phó Lăng đến, tôi đang ngồi bên bờ sông đón gió.
Đôi giày cao gót bị vứt bừa bãi trên bờ, nghiêng ngả nằm đổ ra.
Anh bước lại gần, đặt đôi giày ngay ngắn, dùng cánh tay chống đỡ, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh im lặng.Tôi cũng .
Từ năm mười sáu đến ba mươi tuổi, hơn một nửa cuộc đời chúng tôi đều quấn quýt với nhau.
Chúng tôi hiểu nhau quá rõ, không cần một lời, cũng biết rằng tôi đã tin những lời của Hứa Na.
“Tại sao không giải thích?”
“Anh không muốn lừa dối em.”
Anh khẽ :
“Xin lỗi.”
Chỉ ba chữ đơn giản, dường như chúng đẩy tim tôi chìm sâu xuống dòng sông, lạnh lẽo thấu xương.
Tôi nghe xong và phản xạ hỏi một cách vô thức :
“Vậy muốn gì?”
“Tùy em.”
Anh :
“Em muốn gì, đều chấp nhận.”
Anh trao quyền lựa chọn cho tôi.
Để tôi quyết định liệu có tiếp tục ở lại bên , sống trong một cuộc hôn nhân không có .
“Anh còn muốn sống cùng em không?”
Anh im lặng.
Đó thực ra chính là câu trả lời.
Anh đã có chút không muốn tiếp tục nữa.
Hiện giờ, ở vị trí cao, tiền tài, quyền lực, phụ nữ đều không thiếu, chỉ cần thoát khỏi tôi.
”không”
Chính xác là thoát khỏi gông cùm của cuộc hôn nhân và món nợ ân đã buộc chặt về mặt đạo đức,sau đó sẽ sống thoải mái hơn, hạnh phúc hơn, tận hưởng cuộc sống của mình.
Chứ không phải mắc kẹt trong vũng nước tù đọng này, chiều chuộng một người phụ nữ đã già như tôi.
Tôi khẽ , vài giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.
“Hãy để luật sư của soạn thảo thỏa thuận ly hôn, tôi cần xem các điều khoản trước khi quyết định.”
Bạn thấy sao?