Cô ta gào thét đến điên loạn, lồng ngực vang vọng, gương mặt méo mó, thét lên từng tiếng như thú dữ:
“Đừng đi! Đứng lại! Không đi! Tôi không đi mà!”
Cả văn phòng vốn ồn ào bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở hổn hển sau cơn cuồng loạn của Giang Nam Nam.
Các đồng nghiệp bận rộn có người tò mò ngó qua, có người cúi đầu việc tiếp, không ai dám gì.
Tôi quay lại, hỏi:
“Tại sao không đi?”
Thời thế đã thay đổi, giờ đến lượt tôi hỏi ta.
“Bởi vì… là ăn cắp sao?”
11
Tiếng ồn ào cuối cùng cũng đồng nghiệp của bộ phận nhân sự kéo tới.
Cả Trình Lôi đang họp trong phòng hội nghị và đối tác của tôi – Đường Tiêu cũng xuất hiện.
Thấy tôi bị quấy rối, Đường Tiêu nhanh chóng bước tới, kéo tôi ra phía sau lưng ta để bảo vệ.
"Không sao chứ?"
Tôi tránh ánh mắt quan tâm của , vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh .
Sau khi đơn giản hiểu rõ huống, Trình Lôi lộ vẻ khó xử, khi thấy tôi gật nhẹ đầu, quyết đoán ra hiệu cho nhân sự.
"Gọi cảnh sát đi."
Giang Nam Nam lập tức biến sắc, kéo tay áo Trình Lôi, cố nặn ra một nụ khó coi:
"Không… không cần thiết đâu. Chị Lôi, chị luôn là người bảo vệ Tiểu Diêu mà, nếu thật sự gọi cảnh sát đến, chuyện Tiểu Diêu mất đồ sẽ khó mà giải quyết ..."
Đến lúc này, ta vẫn diễn kịch.
Diễn đến mức mọi người nhíu mày, chỉ có mình ta tin tưởng sâu sắc.
Trình Lôi ghét bỏ giật tay ra khỏi Giang Nam Nam:
"Rốt cuộc là ai mất, xem camera giám sát là biết ngay. Hơn nữa…"
Cô kéo dài giọng, liếc tôi như xin ý kiến.
Tôi mỉm không chút để tâm.
"Hơn nữa, đừng là một sợi dây chuyền..."
Trình Lôi chỉ vào tôi, lạnh lùng tiếp lời:
"Tiểu Diêu, ấy dù có mất mười sợi, một trăm sợi, à không, dù có mất cả kho hàng, mất cả tòa văn phòng này, hay bây giờ có ném tôi ra ngoài, ném cả Đường ra ngoài, cũng không có gì mà không giải quyết ."
Đường Tiêu khẽ ho một tiếng, không muốn bị ném ra ngoài.
Giang Nam Nam không hiểu.
Đầu óc chậm chạp của ta xoay chuyển, lông mày nhíu chặt bỗng chốc giãn ra, trên mặt còn hiện lên vẻ vui mừng lẫn hy vọng.
Cô ta ngây ngốc, chỉ vào mình:
"Thế còn em thì sao? Chị Lôi, nếu em mất thì có phải cũng không truy cứu không?"
Trình Lôi không trả lời ta, chỉ ra hiệu cho nhân sự:
"Gọi cảnh sát. Dù sao camera giám sát cũng sẽ ghi lại, nếu công ty thật sự có trộm, cứ để tòa
án xử lý."
"Đừng gọi cảnh sát! Đừng gọi cảnh sát!"
Không có kết quả, ta quay sang cầu xin Đường Tiêu:
"Anh học trưởng, học trưởng, gì đi mà…"
Đường Tiêu lùi lại một bước:
"Sau này, đừng để tôi thấy hét với ấy nữa, hiểu chứ?"
"Gì cơ?"
"Tôi không có tính kiên nhẫn như ấy. Tôi việc trực tiếp, không nể ai cả."
Đường Tiêu cúi đầu, xoay nhẹ đồng hồ đeo tay, không thèm Giang Nam Nam một lần:
"Còn bây giờ, điều nên hơn là cầu xin tôi đừng lên tiếng."
Giọng dịu dàng, khiến Giang Nam Nam toát mồ hôi hột.
Đường Tiêu nhất định đã thấy ta đeo dây chuyền sapphire lên chiếc Porsche của , không cần ra, bởi camera giám sát sẽ là bằng chứng mạnh hơn bất kỳ lời nào.
Huống chi, lúc này, ánh mắt chỉ dừng lại ở lòng bàn tay tôi, nơi những vết sẹo không thể xóa nhòa khiến nghiến chặt răng.
Giang Nam Nam đường cùng không lối thoát.
Thấy , ta cắn răng thừa nhận:
"Đúng, hôm qua tôi có thử đeo sợi dây chuyền đó, sau đó nó bất ngờ biến mất. Tôi không biết đã mất ở đâu... tôi không phải, tôi thật sự không phải kẻ trộm..."
Trình Lôi vẫn dửng dưng:
"Có phải hay không, chúng tôi không tính, cảnh sát sẽ điều tra."
Cuộc giằng co rơi vào bế tắc, cho đến khi...
"Bịch!"
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, không ai ngờ rằng Giang Nam Nam bất ngờ quỳ sụp xuống.
"Cầu xin mọi người, cầu xin mọi người..."
Mỗi lần cầu xin, ta lại dập đầu xuống nền đá cẩm thạch.
"Gọi cảnh sát là tôi xong đời, cuộc đời tôi coi như hủy hoại. Sợi dây chuyền đó mười tám vạn, tôi bán cả người cũng không đền nổi..."
12
Cuối cùng, lần này, đến lượt Giang Nam Nam phải quỳ xuống.
Tôi đã chờ đợi mười năm, chỉ để đợi đến ngày hôm nay.
Cả văn phòng nín thở theo dõi cảnh tượng khó tin này.
Bạn thấy sao?