Ánh Sáng Ban Mai – Chương 6

Đột nhiên hóa thân thành tiểu thư danh giá. 

 Xem ra lần này ta đã lấy cách liên lạc của Đường Tiêu.

 

Thực ra, tôi không phải là xem thường Đường Tiêu. 

 Ngược lại, tôi nghĩ mình không xứng với ta. 

 Từ tận đáy lòng, tôi thấy mình không xứng.

 

Giang Nam Nam toàn khoác, không đáng nghe, có một câu tôi vẫn ghi nhớ đến bây giờ. 

 “Ngay cả chó cho Đường Tiêu, cũng không xứng.”

 

Hồi cấp ba, ta dẫm lên mặt tôi mà như thế.

 

Đường Tiêu là đàn của tôi, còn có một thân phận khác. 

 Cha của ấy là một nhà từ thiện nổi tiếng trong vùng, người đã dùng danh nghĩa của Đường Tiêu để tài trợ cho rất nhiều trẻ em nghèo đi học. 

 Tôi là một trong số đó, và cũng là người học giỏi nhất.

 

Đường Tiêu hơn tôi hai khóa, vào kỳ nghỉ hè năm tôi lên lớp 11, ấy thi đỗ vào một trường danh giá ở Bắc Kinh. 

 Anh ấy từng như ánh sáng chiếu vào thế giới của tôi.

 

, khi ấy rời đi, ánh sáng cũng biến mất, cuộc đời tôi trở nên u ám, dài dằng dặc. 

 Sau đó, Giang Nam Nam bắt đầu điên cuồng bắt nạt tôi, không hề e ngại.

 

Ngày ấy rời đi, tôi lén trốn trong đám đông ngoài ga tàu để

 Anh ấy ngay lập tức thấy tôi, như đã đợi sẵn từ lâu. 

 Giữa đám đông ồn ào, cậu thiếu niên gầy gò hét lên rằng sẽ chờ tôi ở Bắc Kinh, bảo tôi nhất định phải tìm ấy.

 

Nhưng khi tôi đỗ thủ khoa toàn huyện, đủ tư cách để đứng ngang hàng với ấy, tôi lại chọn từ bỏ Thanh Hoa và Bắc Đại để học một trường ở Thượng Hải. 

 Tôi luôn nghĩ mình không xứng đáng. 

 Không xứng mến ấy, không xứng đứng cùng ấy, sự tự ti ăn sâu vào máu, khắc vào xương.

 

Dù là tiền tài hay chức danh CEO, tất cả đều nhẹ bẫng, chẳng thể nào xóa sạch

 Phải gột rửa đến tận xương tủy, mới mong thanh sạch .

 

9

 

Ngày hôm sau, tôi đi . Đang chờ thang máy, từ xa tôi đã nghe các ở bộ phận kinh doanh bàn tán về Giang Nam Nam.

 

Nhiều người chuyện ồn ào. Có người bảo ta mượn 200 đồng mà không trả, có người bảo ta ăn quỵt, còn có người chê ta quê mùa, dùng son môi hàng hiệu hết hạn giảm giá, lại còn là màu hồng Barbie.

 

Lên tầng trên, tôi cờ gặp ngay "trung tâm của câu chuyện" này.

 

Dạo gần đây, tôi thường xuyên trao đổi với Trình Lôi. Văn phòng của tôi ở tầng trên, để tiện việc với bộ phận kinh doanh, tôi tạm thời bố trí chỗ ngồi đối diện với Giang Nam Nam.

 

"Ê, Diêu Khả Khả." 

 Cô ấy gọi tôi. Đó là cái tên tôi bịa đại để giới thiệu với ta

 

"Tối qua gặp khách hàng, tôi có dùng qua cái túi Chanel trên bàn ."

 

Cô ta không phải đang xin phép, mà là đang thông báo.

 

Tôi im lặng không đáp.

 

Giang Nam Nam khan, hiếm hoi khen người: 

 "Thật giống hàng thật, khách hàng còn hỏi tôi đặt ở đâu ra phiên bản giới hạn này, ấy còn không nhận ra là đồ giả."

 

Tôi thay mặt chiếc Chanel cảm ơn ta.

 

Nếu Trình Lôi biết cái túi mà ấy phải xếp hàng ba tiếng giữa đêm khuya trong kỳ nghỉ ở nước ngoài bị gọi là hàng giả, chắc ấy sẽ tức đến nôn ra máu.

 

Tôi ngồi xuống chỗ của mình: 

 "Đồ của tôi, cứ tự tiện dùng thế à?"

 

"Thì sao? Đều là đồng nghiệp cả, mất miếng thịt nào chắc?"

 

"Tôi chỉ sợ dùng nhầm cái không nên dùng, rồi tự mất thịt đấy. Sau này đừng thế nữa."

 

"Hứ." Cô ta lườm tôi một cái.

 

Con người Giang Nam Nam đúng là chẳng cần ai nghĩ cách đối phó, chính ta cũng sống đầy sơ hở rồi.

 

"À đúng rồi, tối nay tôi hẹn ăn cơm với Đường Tiêu."

 

Không ngờ, ta nhắc đến tên Đường Tiêu, giọng đầy vẻ khoe khoang.

 

Tôi không tỏ thái độ, chỉ khẽ "Ồ" một tiếng.

 

Như sợ tôi không biết, ta cố nhấn mạnh: 

 "Là tổng giám đốc Đường đó, người mà cả chị Lôi cũng không xử lý . Công ty gần đây đang hợp tác với nhà ấy. Nhưng đối với tôi thì khác, chúng tôi có cảm mười năm cơ mà."

 

Thực lòng mà , tôi cũng thấy bất ngờ.

 

Đường Tiêu trước nay lạnh lùng như ở tầng khí quyển, chỉ khi theo đuổi tôi mới hạ mình tới mức lấm bụi. Sao tự dưng lại kết nối với "con gà rừng" này, còn đồng ý cùng ăn tối?

 

Cô ta tiếp tục líu ríu: 

 "Đường Tiêu sẽ tự lái Porsche đến đón tôi. Cô xem, nếu chị Lôi biết, chị ấy chẳng phải sẽ sốt sắng mà đẩy tôi lên xe à?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...