Tôi hạ cửa sổ xe xuống, để ta nghe rõ từng từ một:
"Ngược lại, tôi chẳng gì cả. Tôi thậm chí còn đặt từng chướng ngại vật trên đường đi. Nhưng chính , tự mình vượt qua tất cả, khăng khăng lao vào. Cô trách người khuyên nhủ mình sao? Cô chẳng lẽ không nên trách bản thân mình à?"
"Cô là ai, vì sao , rốt cuộc là ai…"
Cô ta đầu tóc rối bù, khổ sở truy hỏi.
Nhưng không còn ai trả lời ta nữa.
Đường Tiêu khởi xe, Giang Nam Nam thất thần chạy theo, vài bước thì ngã xuống đất, tay xuống mà khóc thét.
Trông chẳng khác nào một đứa trẻ 26 tuổi.
Sau đó, chúng tôi tiến hành các thủ tục pháp lý.
Cùng lúc đó, Giang Nam Nam liên tục tìm việc ở một vài công ty, trong quá trình kiểm tra lý lịch, những hành vi sai trái mà ta để lại ở công ty tôi đều khiến các nơi từ chối nhận.
Bất lực, mẹ ta đưa ta quay lại huyện nhỏ nơi tôi lớn lên.
Nhưng mọi thứ đã không còn như trước.
Ngày hôm đó, video Giang Nam Nam quỳ gối xin lỗi trong công ty bị ai đó đăng lên mạng.
Huyện nhỏ chỉ rộng chừng đó, chẳng mấy chốc mà cả làng cả xóm đều biết. Giang Nam Nam không dám ra khỏi cửa.
Chuyện này còn kéo theo cả việc mẹ ta từng lén đưa đề thi cho học sinh, vi phạm quy định, khiến bà ta mất luôn vị trí trưởng phòng giáo vụ.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Thực tế, Giang Nam Nam từ lâu đã mắc một khoản nợ tín dụng trực tuyến, lãi mẹ đẻ lãi con, biến thành quả cầu tuyết khổng lồ không thể gánh vác.
Vì muốn đua đòi, ta mua dây chuyền Van Cleef & Arpels, túi xách hàng hiệu, khiến nợ nần càng chồng chất.
Nghe , các chủ nợ đã tìm đến tận nhà ta, Giang Nam Nam chạy thoát, còn mẹ ta không chạy nổi, bị ngã gãy chân khi cố leo qua cửa sổ.
Nhưng họ cũng chẳng thể chạy xa, chẳng mấy chốc, trát hầu tòa gửi đến.
Ngoài khoản tiền bồi thường, Giang Nam Nam còn phải chịu trách nhiệm hình sự vì hành vi chiếm dụng tài sản…
Không ai muốn hủy hoại cuộc đời ta, ngoài chính bản thân ta.
Mẹ tôi cũng thấy đoạn video Giang Nam Nam xin lỗi. Bà bình thản khoát tay, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, quên hết đi, thế này để gì.
Nhưng, từ đó trở đi, tôi không còn nghe thấy tiếng bà giật mình tỉnh dậy giữa đêm, cũng không thấy thuốc ngủ nữa.
Bà đã hòa giải, không phải với kẻ bạo hành, mà với vết thương của chính mình.
Như thế, mọi việc tôi đều có ý nghĩa.
Không lâu sau, tôi nhận một thư mời.
"Để tôi sắp xếp người phỏng vấn khác nhé."
Hiệu trưởng trong thư bày tỏ bằng những lời lẽ chân thành, rằng họ đã thu hồi huy chương đạo đức từng trao cho Giang Nam Nam mười năm trước, đồng thời hủy bỏ quyết định buộc tôi thôi học.
Họ lặp đi lặp lại lời xin lỗi, vì sự bất công mà tôi đã phải chịu đựng. Dù thời gian đã trôi qua, họ vẫn mong nhận sự tha thứ từ tôi.
Họ cũng mời tôi quay lại trường, với tư cách là một cựu học sinh xuất sắc để phát biểu.
Tôi đồng ý nhận lời.
Dù tôi biết, họ không thực sự chân thành, mà chỉ vì chuyện đã bị ầm lên, và tôi thì nay đã thành công, nổi tiếng.
Trong suốt mười năm qua, tôi chắc chắn không phải người đầu tiên chịu tổn thương, cũng không phải người cuối cùng.
Trong khán phòng, những đứa trẻ ngồi bên dưới chính là tôi của mười năm trước.
Trong số chúng, có những đứa đang chịu những điều tồi tệ, cảm thấy cuộc đời mịt mù, ánh sáng chẳng rọi tới.
Rồi chúng sẽ phải dùng rất nhiều thời gian để xoa dịu vết thương.
Cuộc đời không phải là một câu chuyện mạng đầy thỏa mãn, nơi có cha mẹ giàu có quyền thế hay hoàng tử từ trên trời rơi xuống. Không ai có thể gánh vác trọng trách cứu rỗi thay .
Nhưng rồi, sẽ đến một ngày…
"Ánh sáng sẽ lại chiếu rọi cuộc đời . Và chính , chính là ánh sáng ấy."
Đó là câu cuối cùng trong bài phát biểu của tôi.
(Hết)
Bạn thấy sao?