Tôi đứng từ trên cao xuống Giang Nam Nam đang quỳ rạp dưới đất, giọng bình tĩnh đầy uy quyền:
"Công ty sẽ thảo luận cách xử lý việc này. Ba ngày sau, vào 10 giờ sáng, đến đây để nhận thông báo về quyết định cuối cùng."
Cô ta loạng choạng đứng dậy, bỏ chạy.
Chạy vài bước, Giang Nam Nam như nhớ ra điều gì đó, dừng lại đột ngột, quay đầu lại tôi từ đầu đến chân.
Một nỗi sợ hãi không tên bao trùm lấy ta, khiến hơi thở của ta nghẹn lại.
"Cô… là ai?"
Cô ta hỏi.
Nhưng ta không xứng để tôi trả lời.
13
Sau khi Giang Nam Nam chạy đi, toàn thân tôi như bị rút hết sức lực.
Đường Tiêu nhanh tay đỡ lấy tôi.
Như thường lệ, tôi tránh ánh mắt nóng rực của ấy.
"Anh hẹn Giang Nam Nam ăn tối tối qua, là để hỏi rõ chuyện tôi nghỉ học năm đó, đúng không?"
"Ừ."
Đường Tiêu tự giễu khẩy: "Anh thật vô dụng, An An. Chỉ để rõ một chuyện mà phải mất đến mười năm."
Mười năm.
Mười năm thật sự là dài sao?
Tôi cần đến mười năm để bước ra khỏi bóng tối của bạo lực học đường.
Nhưng tôi may mắn biết bao.
Có biết bao người, vì một lần bị bạo lực, phải sống trong đau khổ cả đời, mang trên mình vết sẹo thể xác lẫn tinh thần mà không thể nào thoát ra .
Còn có những người khác, họ thậm chí không có mười năm nữa. Cuộc đời họ mãi mãi dừng lại ở một buổi chiều nắng đẹp nào đó, khi vẫn còn ở độ tuổi xuân sắc lại chấm dứt tại đó.
Còn kẻ bắt nạt thì sao? Họ lại bình an vô sự mà trưởng thành, rồi hòa lẫn vào biển người, dễ dàng xóa sạch mọi tội ác của mình.
Tôi không phải thánh mẫu, và tôi không đồng ý điều đó.
Buổi trưa, Trình Lôi đến tìm tôi: "Cái dây chuyền sapphire ấy, định bảo ta bồi thường thế nào?"
"Bỏ qua đi."
"Ồ? Mười tám vạn đấy, mà cứ thế bỏ qua à?"
Cô ấy ghé sát bàn tôi, nhướn mày , không có chút gì ngạc nhiên.
Tôi dám chắc Trình Lôi đã biết từ ngày đầu tiên tôi muốn gì, và ấy đã giúp đỡ một cách rất vừa đủ, không quá lố mà cũng không thiếu.
"Ừ, bỏ qua đi."
"Phải ha, một sợi dây chuyền giả sapphire bị một streamer lỡ tay hỏng, cùng lắm chỉ đáng vài trăm đồng. Nếu mà Tổng giám đốc Diêu còn bắt người ta bồi thường, thì đúng là không đủ tầm rồi."
Trình Lôi nhấn mạnh giọng , lột trần mánh khóe nhỏ của tôi.
Mấy ngày trước, tôi phát hiện sợi dây chuyền sapphire giả thường sử dụng đã bị hỏng dây, đeo không chặt dễ bị rơi ra.
Sợi dây chuyền giả ấy vốn để phòng trường hợp mất bản thật, là một mẫu trưng bày giá rẻ vào cũng khá giống đồ thật.
Vậy tôi đã gì?
Tôi không gì cả, chỉ đặt nó trên bàn việc tạm thời của mình.
Nhưng thế là đủ. Đủ để Giang Nam Nam bị chính lòng hư vinh của mình chết.
Cô ta hay chế giễu tôi toàn dùng đồ giả, cuối cùng lại bị "đồ giả" duy nhất của tôi chơi một vố.
14
Ba ngày sau, Giang Nam Nam đến công ty để nghe quyết định xử lý.
Đi cùng ta còn có mẹ ta.
Đúng , chính là người từng là "quyền lực to lớn" của văn phòng giáo vụ năm đó.
Trước mặt Giang Nam Nam là bộ vest bị ta đổ mực lên của tôi cùng phiếu bồi thường liên quan.
Còn có một bảng liệt kê ghi lại các hành vi vi phạm trong công ty của ta.
Mục quá đáng nhất là ta từng tự ý rút 7.000 đồng tiền công ty mà đến giờ vẫn chưa hoàn trả.
Chính là ngày hôm đó, khi tôi nghe cuộc gọi đòi nợ trong nhà vệ sinh.
"Tổng giám đốc Diêu chuyện dây chuyền tạm thời bỏ qua, không cần bồi thường."
Trình Lôi ngồi ngay ngắn trên ghế giám đốc, chống cằm người đối diện.
Giang Nam Nam suýt chút nữa ra nước mắt.
"Nhưng, chúng tôi vẫn giữ lại bằng chứng và có quyền truy cứu trách nhiệm với bất cứ lúc nào."
Mẹ Giang Nam Nam không chịu thua, bà ta nhíu mày đọc tài liệu nhiều lần rồi bất ngờ ném mạnh xuống bàn.
"Tôi xem rồi, toàn là chuyện chẳng đáng gì."
Bà ta ngạo mạn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không hề hấn gì: "Nam Nam vẫn chỉ là một đứa trẻ, công ty lớn thế này, chẳng lẽ phải tính toán với nó?"
Một đứa trẻ hai mươi sáu tuổi.
Bạn thấy sao?