Trong buổi phỏng vấn, tôi gặp lại lớp trưởng thời trung học - người đã từng bắt nạt tôi.
Cô ta là ứng viên, còn tôi là chủ.
“Khi còn học trung học, tôi rất chính trực. Tôi đã phát hiện ra học ăn cắp đồ, khiến ta bị đuổi học và phải chịu hậu quả xứng đáng.”
Đó là câu trả lời đầy tự tin của ta khi hỏi: “Bạn có phẩm chất nổi bật nào phù hợp với vị trí công việc này?”
Khi ta xong, bàn tay run rẩy của tôi siết lại càng chặt hơn.
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, nơi vẫn còn lưu lại những vết sẹo mờ mịt.
Năm xưa, ta đã dùng con dao nhỏ khắc lên tay tôi hai chữ: “Đồ hèn.”
Cô ta , ta muốn tôi phải mang vết tích của sự bắt nạt này cả đời, sống mãi trong bóng tối mà ta tạo ra.
1
Qua cánh cửa kính, khi thấy gương mặt trong phòng phỏng vấn, nhịp thở của tôi bỗng trở nên dồn dập.
"Giám đốc Diêu, chị không sao chứ?" Trợ lý nhanh chóng nhận ra sự bất thường và hỏi han lo lắng.
Tôi phẩy tay, trái tim vẫn đập loạn nhịp.
Trong phòng phỏng vấn, Giang Nam Nam với lớp trang điểm tinh tế và vẻ tự tin kiêu ngạo, xuất hiện bất ngờ không kịp phòng bị.
Năm xưa, ta là cơn ác mộng trong những ngày dài đằng đẵng của tôi. Khi bị ta bắt nạt, tôi chỉ có thể ngước lên từ góc khuất.
Lần nào cũng , tôi co rúm lại trong góc, Giang Nam Nam nở nụ hiểm ác, rồi nhấc chân đạp mạnh vào bụng, cánh tay, vai tôi. Sau đó, là đầu, là sống mũi.
Cơn choáng váng của ký ức khiến tôi không thể bước nổi một bước.
"Để tôi sắp xếp một người phỏng vấn khác," trợ lý tinh ý đề xuất. "Cấp nhân viên như ta, chị đâu cần đích thân ra mặt."
Tôi suy nghĩ một chút, rồi dặn dò: "Cho tôi nghe trực tiếp qua máy nghe."
Mười phút sau, buổi phỏng vấn bắt đầu.
Nghe phần tự giới thiệu và quá trình việc, có thể thấy Giang Nam Nam sau nhiều năm vẫn chẳng đạt thành tựu gì.
Người phỏng vấn mới, Giám đốc thương mại Trình Lôi, không ngừng cau mày.
Năng lực kém cỏi, ta bù đắp bằng "phẩm chất".
Khi đến chuyên môn, ta ấp úng, lúng túng. Nhưng nhắc tới câu chuyện "đối đầu kẻ trộm" thời trung học, ta kể thao thao bất tuyệt.
【Giám đốc Diêu, tôi nghĩ thế là đủ rồi. Ứng viên này quá kém, đúng là phí thời gian của tôi.】
Không nhịn , Trình Lôi gửi tin nhắn báo cáo tiến độ.
【Cố chịu, hôm nay tôi trả thêm gấp đôi lương.】
Tựa lưng vào ghế, tôi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại hít thở sâu, rồi trả lời một câu:
【Đừng kết thúc vội. Tôi muốn gặp ta.】
2
Chính xác mà , tôi muốn tự mình nghe lại câu chuyện "đối đầu kẻ trộm" của ta.
Hãy cùng ôn lại những tháng năm tuổi trẻ hỗn loạn và tồi tệ của chúng tôi.
Trong ký ức của tôi, đó là một buổi ra chơi trước kỳ thi cuối kỳ lớp 11. Từ nhà vệ sinh trở về lớp, tôi thấy một nhóm người đang vây quanh bàn mình.
Sách vở trong cặp bị rũ hết xuống đất.
Nổi bật giữa đống hỗn độn là hai tờ tiền mệnh giá một trăm và một cuốn đơn xin trợ cấp, tài liệu mà tôi mang theo để nộp ngày hôm đó.
"Chính là ta!" Giang Nam Nam giơ "tang vật" lên, cao giọng tuyên bố: "Lý Tư Khả đã ăn trộm 200 đồng quỹ lớp, ta là một tên trộm!"
Lý Tư Khả, đó là cái tên của tôi khi ấy.
Nói xong, ta nhếch môi khinh bỉ, đá cuốn đơn xin trợ cấp vào giữa đám đông.
Các trong lớp nhặt lên, truyền tay nhau xem, lớn tiếng đọc tên tôi và mẹ, rồi chế giễu, đặt cho mẹ tôi những biệt danh khó nghe, xé nát cuốn sổ nhỏ giữ ấm no cho cả gia đình tôi.
"Gia đình sống nhờ trợ cấp, bảo sao phải ăn trộm!"
Giang Nam Nam có thêm bằng chứng, hét lớn hơn nữa:
"200 đồng đối với đúng là cả gia tài. Về nhà, mẹ định thưởng gì? Mua cho cái cốc mới à?"
Tháng trước, ta nhét một con chuột chết vào cốc nước của tôi.
Tôi vứt vào thùng rác.
Về nhà, mẹ dùng thước đánh tay tôi.
Mẹ mắng tôi phung phí, gia cảnh nghèo khó, tôi lấy tư cách gì vứt cái cốc còn lành lặn ấy đi. Rửa sạch, khử trùng, chẳng phải vẫn dùng sao?
"Đồ ăn cắp đi chết đi!"
Bạn thấy sao?