5
Một ngày việc trôi qua.
Anh ngốc in ra năm trăm tờ giấy trắng,
Mang vào một con mèo hoang vào công ty khiến ăn thịt cá vàng của sếp,
Làm ngập cây phát tài trong công ty,
Và buổi trưa ăn hết hộp cơm 50 nghìn của tôi.
Sếp chống hông: “Ngày mai đừng để tôi thấy cậu ta ở đây nữa!”
“Dạ sếp, xin lỗi, xin lỗi.” Tôi cúi người xin lỗi.
Trên đường về nhà, tôi bước thật nhanh.
Kết quả là Thẩm Tiểu Cẩu chân dài, vài bước đã đuổi kịp, ngó đầu qua hỏi tôi: “Sao , vợ?”
Tôi càng giận thêm.
Tối về khóa cửa phòng ngủ lại.
Kết quả vừa nằm xuống, ngoài cửa đã có tiếng than khóc thảm thiết.
Đúng là số khổ! Anh ta bao giờ thì phục hồi trí nhớ đây chứ!
6
Lương thì thấp, giờ lại có thêm một người ăn nữa.
Cuối tuần tôi nhận thêm việc phát tờ rơi.
Thẩm Tiểu Cẩu ngồi trong quán gần đó ăn kem tôi mua cho .
Gió lạnh rít từng cơn bên đường, tôi hậm hực lườm người đàn ông bên cửa sổ rồi gượng phát tờ rơi.
Đột nhiên, một bóng đen lao ra từ lề đường, chưa kịp phản ứng, tôi đã bị đẩy ngã xuống đất.
Là một con chó hoang!
Nó nhe nanh sắc nhọn, chuẩn bị cắn xuống, tôi vội giữ chặt cổ nó lại để ngăn cản, sau đó cố gắng bật dậy để ném nó xuống đất.
Nhưng hôm nay mặc nhiều quá, người nặng nề, hoàn toàn không thể bật lên .
Tay tôi cũng dần dần yếu đi, mgười đi đường muốn giúp lại sợ bị chó cắn.
Chỉ có thể gọi 110 giúp tôi.
Mồ hôi ướt đẫm, tay tôi thật sự không còn sức, định buông xuôi, thôi thì cùng lắm bị cắn một nhát.
Giây tiếp theo.
Đột nhiên cảm giác người nhẹ hẳn, con chó bị ai đó nhấc lên và ném đi xa.
Đồng thời.
Vì giãy dụa, nó quay đầu cắn mạnh vào cổ tay người đó.
Ngay lập tức máu chảy đầm đìa.
Tôi kỹ lại.
Chết tiệt! Là ngốc!
Người đàn ông không dừng lại, nhân lúc con chó bị ngã xuống đất, ấy liền lao tới, đè chặt nó.
Thân hình cao ráo uốn cong thành một đường vòng cung, lộ ra vòng eo và phần bụng gọn gàng.
“Thẩm Tiểu Cẩu!” Tôi hoảng hốt.
Vừa định chạy qua xem hình thì nghe thấy ấy hét lên: “Đừng qua đây!”
Trên cổ tay trắng nõn của ấy lộ ra một vết thương rõ rệt, dòng máu đỏ tươi đang chảy từ vết cắn hỗn độn.
Tôi mà tim đập thình thịch, lo lắng vô cùng.
Ngay lúc đó, cảnh sát và nhân viên cứu hỏa tới nơi, họ phối hợp khống chế con chó hoang.
Tôi đưa Thẩm Tiểu Cẩu vào bệnh viện.
Khi tiêm phòng dại, đôi mắt ấy đỏ hoe: “Vợ ơi, sợ…”
Tôi vết thương đã băng bó kỹ càng, bất lực bước tới, ôm đầu ấy vào lòng: “Thôi đừng nữa.”
Lúc này đầu tôi rối như tơ vò.
Anh ngốc này chỉ có trí thông minh của đứa trẻ bảy, tám tuổi, mà lại liều mình lao lên bảo vệ tôi khỏi cuộc tấn công.
Nói không cảm thì là dối.
Vết thương trên tay ấy khâu đến mấy mũi, từng mũi khâu như đâm vào tim tôi.
Bao nhiêu người đi đường không dám lại gần, chỉ có ấy liều mạng lao vào.
Lòng tôi mềm nhũn, xót xa.
“Lần sau đừng nữa,” tôi khẽ vuốt mái tóc đen mềm của ấy.
“Không ,” Thẩm Tiểu Cẩu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, “Anh phải bảo vệ vợ.”
Ngực tôi như bị siết chặt.
Tôi chớp mắt, vội chuyển ánh đi chỗ khác.
7
【Xem tin nóng tôi vừa gửi cho cậu này!】
Trên đường về nhà, nhỏ thân nhắn tin WeChat.
【Cậu biết không, dạo trước, đại gia nhà họ Trần ở Bắc Kinh gặp tai nạn và mất tích rồi đấy!】
Tôi giật mình, ngước mắt người đàn ông đang gối đầu lên đùi tôi ngủ say.
Không lẽ… trùng hợp đến thế sao?
Trong lòng tôi mơ hồ có một linh cảm.
Tôi: 【Có ảnh không?】
Bạn thân: 【Có chứ! Nhà họ đăng tin tìm người khắp nơi rồi, ảnh lan truyền đầy trên mạng luôn!】
Ngay giây sau, một bức ảnh xuất hiện trước mắt tôi.
Đây…
Thật sự giống y như ngốc!
Nhưng kỹ lại.
Người đàn ông trong ảnh có ánh mắt sắc lạnh, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, khí chất xa cách người lạ.
Bộ vest đen càng tôn lên dáng người cao ráo.
Đây…
Chính là Thẩm Tiểu Cẩu trước khi bị thương sao?
Ôi không.
Phải gọi là Trần Phí Cẩn mới đúng.
Người đàn ông khét tiếng trong giới kinh doanh, thủ đoạn sắc bén, tính cách lại lạnh lùng vô .
Tôi lại cúi đầu người đang nằm trên đùi mình.
Có lẽ vì nhận ra xung quanh không có gì nguy hiểm, ngủ rất an yên, mãn nguyện.
Hoàn toàn không có chút gì hung dữ.
Dù tỉnh dậy, ấy cũng chỉ biết lao vào ôm cổ tôi, nũng nịu gọi: “Vợ ơi.”
Lỡ sai chuyện gì thì ngoan ngoãn cúi đầu, cẩn thận nắm tay tôi đong đưa mà nũng nịu.
Giúp tôi rửa chén xong, ấy sẽ lao vào lòng tôi đòi thưởng, đôi mắt long lanh ngấn nước, chớp chớp đầy quyến rũ.
Nghĩ đến đây…
Tôi lại thấy có chút gì đó lạ lẫm trong lòng.
Tôi biết, quyết định sáng suốt nhất bây giờ là trả Trần Phí Cẩn về cho gia đình .
Nhưng mà…
Không hiểu sao… tôi lại có chút không nỡ.
8
Mang tâm trạng rối bời về nhà, tôi nằm dài trên sofa.
“Vợ ơi, người bẩn quá! Anh muốn tắm!”
Tôi phẩy tay: “Vậy thì đi tắm đi!”
“Tay …”
Thẩm Tiểu… à không, Trần Phí Cẩn, quỳ trước mặt tôi.
Trên người mặc chiếc áo phao đen tôi mua, bên trong là áo len giữ ấm lót lông.
Sạch sẽ, tươm tất.
Toàn thân tỏa ra hương thơm dễ chịu của nước giặt đồ, ngoại trừ bàn tay băng bó lớp lớp.
Mọi thứ đều trông rất bình thường.
Hoàn toàn giống với Trần Phí Cẩn trong bức ảnh.
Chợt một ý nghĩ lóe lên.
Tôi hỏi: “Tiểu Cẩu, nếu người nhà tìm thấy , có muốn về với họ không?”
Vừa hỏi xong, tôi đã thấy câu hỏi này thật buồn .
Trần Phí Cẩn có cuộc sống riêng, có gia đình, việc trả về chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
Đúng , chắc chắn cũng muốn nhanh chóng trở về.
“Không muốn.”
Ngoài dự đoán của tôi.
Trần Phí Cẩn lắc đầu một cách kiên quyết, đôi mắt thuần khiết, không chút tạp chất, thẳng vào tôi: “Anh chỉ muốn ở bên vợ thôi.”
9
“Giúp tắm đi! Vợ ơi!”
Trần Phí Cẩn đã líu ríu bên tai tôi cả buổi tối như một con ruồi.
Tôi từ chối thẳng thừng: “Không đời nào! Tuyệt đối không!”
Trần Phí Cẩn thấy khóc lóc, mè nheo đều vô dụng, bèn trừng mắt: “Anh sẽ bỏ nhà đi đấy!”
Nói xong, ấy tiến thẳng ra cửa.
Tôi vừa giận vừa buồn : “Anh đi đi, tôi xem đi đến đâu…”
Chợt tôi nhớ ra.
Trần Phí Cẩn là vì bị ngầm mà phải lưu lạc đến đây. Nếu cứ thả ra ngoài mà không bận tâm gì, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đây, tôi vội ngăn ấy lại: “Được rồi, rồi, giúp tắm, chưa?”
Tôi nghiến răng.
Chỉ là giúp một chàng cao 1m88 tắm thôi mà? Cái này chẳng có gì là khó cả! Tôi thanh tâm quả dục, đâu có ham muốn gì, đúng không? Nhắm mắt lại, xoa qua loa là xong!
“Anh tự cởi đồ ra, để nguyên quần lót,” tôi quay lưng lại, khoanh tay, “nhanh lên nào.”
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, tiếng sột soạt đằng sau như bị khuếch đại lên.
“Xong rồi!”
Tôi chậm chạp quay lại, nhắm mắt, dò tay tìm kiếm: “Giơ tay lên, đừng để nước dính vào, sữa tắm đâu rồi? Đưa cho… a!”
Tay tôi bị giữ lại, ép lên một vùng da nóng bỏng.
Tôi mở mắt: “Anh gì !”
Cái đó tôi choáng váng, thân hình hoàn mỹ hiện rõ trước mắt, không chút che đậy.
Làm tôi mặt đỏ tim đập.
Hơi thở tôi như ngừng lại, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy không khí xung quanh trở nên thiếu thốn.
Tôi quay người định chạy ra ngoài.
Nhưng vừa bước một bước…
Thì bị ấy ôm chặt từ sau.
“Thả tôi ra!”
“Vợ ơi, em đi đâu ? Chẳng phải là giúp tắm sao?”
“Tôi không giúp nữa! Không giúp nữa!”
“Không , là phải giữ lời chứ! Mau giúp tắm đi!”
Tôi bị ép vào cửa, phía sau là một cơ thể nóng bỏng dán sát.
“Trần Phí Cẩn! Đừng bắt tôi lần thứ hai!”
Tư thế này khiến tôi cảm thấy bị đe dọa, lòng có chút sợ hãi, bèn hét lên.
Vừa lên tiếng, tôi lập tức hối hận.
“Trần Phí Cẩn là ai?”
Giọng phía sau lạnh lùng hơn một chút.
“À, nghe nhầm rồi, tôi bảo tắm xong thì đọc sách ấy mà, ha ha ha.”
“Vợ ơi.”
Một cái đầu nhẹ nhàng tựa xuống vai và cổ tôi.
“Em chỉ thuộc về , em chỉ có mình là cún con thôi”
Không hiểu sao…
Giọng đó tôi thấy xa lạ.
Tôi không kìm mà rùng mình.
Giờ phải gì, đành dỗ dành ta thôi!
“Đúng, tôi chỉ có là cún con thôi, không bao giờ có ai khác, yên tâm.”
Sau một hồi hỗn loạn, tôi lấy khăn lau qua loa cho ấy. Nằm trên giường, Trần Phí Cẩn lại đưa tay ôm tôi vào lòng.
“Tay của !”
Tôi đẩy ấy ra.
“Dùng tay kia mà.”
Trong bóng tối, tôi nằm trong vòng tay .
Không khí tràn ngập mùi hương từ người Trần Phí Cẩn, khiến tôi cảm thấy an lòng.
Mãi mà tôi không thể nhắm mắt lại.
Đêm nay…
Có lẽ là đêm cuối cùng rồi.
Bạn thấy sao?