“Tiểu Hoắc…”
Tôi cắt ngang ta. “Không sao đâu, thật sự không sao. Tôi chưa từng muốn trói buộc . Tôi chỉ sợ không hiểu rõ chính mình. Anh sao… sao có thể nhầm lẫn giữa tội lỗi và ?”
Tư Niên ôm mặt khóc, trông giống một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Anh ta ôm chặt lấy tôi, nước mắt thấm ướt áo tôi, liên tục lặp lại: “Anh em, em, Tiểu Hoắc, thực sự em…”
“Đồ lừa đảo.”
Tôi đã từng thấy dáng vẻ ta khi tôi. Sao ta vẫn cố gắng lừa tôi chứ?
Tôi ngẩng đầu lên, tự nhủ rằng từ nay về sau, tôi sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào vì Tư Niên nữa. Một giọt cũng không.
10
Tôi không còn tỉnh táo nhiều nữa. Mỗi lần mở mắt, trên tủ đầu giường đều có một bó hoa hồng phấn.
Tôi không còn từ chối việc ta ra vào phòng bệnh của tôi nữa. Nhưng cũng không còn ta.
Tiểu Chu mỗi lần đến tiêm đều lén lau nước mắt. Tôi cảm thấy có lỗi. Một bé vừa thực tập, lại phải đối mặt với sự chia ly.
Tôi nắm lấy tay ấy. “Tặng em một món quà nhé.”
“Gì cơ?”
“Không khóc thì tôi mới .”
Cô bé bĩu môi. “Ai khóc chứ, tôi có khóc đâu!”
Tôi bật . Món quà này, phải đợi tôi chết rồi mới có thể ra.
Tư Niên giúp tôi lau người. Tôi không chống cự, chỉ lặng lẽ ta. “Anh có chút xấu đi rồi.”
Anh ta hốt hoảng dừng tay, lập tức hỏi: “Vậy em thấy xấu chỗ nào? Anh sẽ đi sửa ngay.”
Tôi lắc đầu. “Đừng đi, sửa thế nào cũng không thể quay lại tuổi mười tám nữa đâu.”
Tôi , tôi vẫn thích những chàng trai sạch sẽ và trong trẻo hơn.
Tư Niên cố gượng , nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi.
“Tư Niên, không còn thích tôi nữa, có phải vì tôi cũng không còn là mười tám tuổi?”
Tôi thực sự tò mò. Nhưng Tư Niên không trả lời.
Anh ta quay lưng đi, cố gắng kiềm chế cuối cùng vẫn bật khóc.
Lưng run rẩy, như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Anh ta khóc rất lâu.
Buổi tối, ta nắm tay tôi, vuốt nhẹ má tôi, : “Tiểu Hoắc lúc nào cũng xinh đẹp nhất.”
Lừa đảo. Nếu , sao lại người khác?
Tôi mặc kệ ta, xoay người ngủ.
Sau lần thứ “n” tôi van nài Tiểu Chu kê thêm thuốc giảm đau, thời tiết cuối cùng cũng ấm lên một chút.
Sau một trận tuyết lớn.
Đồng Niệm xách túi hoa quả vào phòng thăm tôi, tôi hỏi ấy: “Cậu có thể đưa tôi ra ngoài đi dạo một chút không? Ngoài trời trông có vẻ đẹp lắm.”
Cô ấy quanh, “Tư Niên đâu?”
Tôi : “Đi mua hoa rồi.”
Đồng Niệm , vẫn cẩn thận đắp thêm áo khoác cho tôi, rồi đẩy xe lăn đưa tôi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua trạm y tá, tôi thấy Tiểu Chu.
Tôi mỉm vẫy tay chào, ấy lại cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi bảo Đồng Niệm đi lấy thêm một chiếc áo khác cho tôi, tự mình đứng yên chờ.
“Phim truyền hình vẫn chưa xem xong đâu!” Tiểu Chu mắt đỏ hoe, .
Tôi : “300 tập! Tôi đã xem với đến tập 298 rồi!”
“Vẫn còn hai tập nữa mà!”
Cô ấy đang với tôi, muốn tôi quay về.
“Còn hai tập nữa, tự xem đi nhé, nhất định phải xem hết đấy.”
Tôi đang với ấy, tôi sắp đi đến một thế giới khác.
Tôi biết rõ, đây chính là thứ mà người ta vẫn gọi là… hồi quang phản chiếu.
Tiểu Chu còn muốn gì đó, tôi giơ tay ngăn ấy lại, nhẹ nhàng :
“Y tá Tiểu Chu, nhất định phải sống thật vui vẻ nhé.”
Một tốt như thế, nhất định phải có một cuộc đời thật tốt.
Đồng Niệm đẩy tôi xuống tầng, tôi bảo ấy dừng lại ở một khoảng nắng ấm áp.
Ánh nắng đầu xuân thật dễ chịu, tôi lười biếng hỏi:
“Đồng Niệm, cậu với Tư Niên là tôi ở đây đúng không?”
Cô ấy hơi khựng lại, cúi xuống hỏi tôi:
“Cậu có muốn uống nước không?”
Tôi . “Không sao đâu, không sao mà.”
“Từ Vọng sắp kết hôn rồi nhỉ?”
Lần này ấy không im lặng. “Ừm.”
“Cậu thấy thế nào?”
Ánh mắt ấy xa xăm, giọng như bị gió cuốn đi. “Tớ không biết.”
Tôi gật đầu, cũng không gì thêm.
“A Bảo.” Tôi đột nhiên gọi tên thân mật của ấy.
Cả người Đồng Niệm cứng lại, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
“A Bảo, cậu còn nhớ không? Hồi đi học, chúng ta có ước mơ gì?”
Cô ấy khẽ nhếch môi, suy nghĩ một chút rồi :
“Muốn trở thành một thợ bánh.”
“Hồi đó chúng ta thích ăn đồ ngọt nhất, hy vọng có thể ra những món ngon nhất, để ai ăn vào cũng thấy vui vẻ.”
Một giấc mơ đơn giản biết bao.
Đồng Niệm mẹ nuôi lớn một mình, những người có hoàn cảnh giống nhau luôn có xu hướng dựa vào nhau để sưởi ấm.
Chúng tôi từng cố gắng dựa vào nhau như thế.
Tuyết đêm lạnh lẽo rồi cũng sẽ tan dưới ánh mặt trời ấm áp, còn Tư Niên chính là vệt sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi.
“Tiểu Hoắc! Tiểu Hoắc! Tiểu Hoắc!”
Tôi quay đầu lại, thấy Tư Niên đang ôm một bó hồng phấn đứng bên cửa sổ gọi tên tôi.
Anh ta rất gấp gáp, nửa người đã thò hẳn ra ngoài.
Tôi ta từ xa, nghĩ thầm, thế này là rồi.
Chỉ một lần này thôi, là đủ rồi.
“Chúng ta về thôi?” Đồng Niệm giơ tay đẩy xe lăn của tôi.
Tôi giơ tay chặn ấy lại, tinh quái:
“A Bảo, đây là trừng cho việc cậu lén với Tư Niên.”
“Cậu phải một mình tiễn tớ đi.”
Nước mắt Đồng Niệm lập tức trào ra, tôi đưa tay lau đi cho ấy.
“A Bảo, cậu xem, nếu tớ mong đợi điều gì nhất, thì chính là khoảnh khắc này.”
Tôi lén chỉ về phía Tư Niên.
“Anh ta quan tâm tớ, chăm sóc tớ, lo lắng cho tớ, chỉ vì không tìm thấy tớ mà đổ cả mồ hôi.”
“Từ lần đầu tiên gặp ta cho đến hôm nay, vừa đúng nửa cuộc đời tớ.”
Tôi tựa lưng ra sau, muốn tìm một tư thế thoải mái hơn.
Nửa cuộc đời, một quãng đường dài biết bao.
“Tốt đẹp hay tồi tệ, tất cả đều từ ta mà ra.”
“Tình cảm chân thành nhất, những lời lẽ cay nghiệt nhất, những cảm khó buông bỏ nhất.”
Tôi khẽ nhắm mắt, giọng nghẹn lại:
“A Bảo, sao chúng ta lại… gục ngã vì một người đàn ông chứ?”
Ước mơ ngày đầu tiên, mong muốn giản đơn nhất, niềm vui dễ dàng nhất, sao lại quên mất rồi?
“A Bảo.” Tôi vươn tay, nắm lấy cổ tay ấy, thì thầm:
“A Bảo, tớ cũng hy vọng chúng ta đang sống trong thế giới cổ tích, nơi mà khi gặp khó khăn, sẽ có người đến cứu chúng ta.”
“Nhưng không thể đâu, A Bảo… không thể đâu…”
Nước mắt tôi rơi xuống lòng bàn tay, vỡ tan thành một mảng trong suốt.
“A Bảo, ai có thể cứu chúng ta?”
“Chỉ có chính chúng ta, mới có thể tự cứu mình thôi…”
“A Bảo, tớ hy vọng cậu hạnh phúc.”
“Cậu vốn dĩ… vốn dĩ đã xứng đáng có hạnh phúc nhất rồi!”
Chúng ta, lẽ ra phải hạnh phúc.
Đôi môi Đồng Niệm run rẩy, những giọt nước mắt rơi thẳng xuống tay tôi.
Cô ấy nghẹn ngào lặp đi lặp lại:
“Tiểu Hoắc… đừng đi… Tiểu Hoắc… đừng đi…!”
Chúng tôi đã quen người lớn.
Đã rất lâu rồi không ra những lời như thế này.
Trên con đường trưởng thành, điều không nên nhất… chính là những lời của trẻ con.
Nhưng giữa sống và chết, mọi thứ đều có thể tha thứ.
Tôi ấy khóc, không còn đủ sức để lau đi nước mắt.
“A Bảo, cậu hãy đi những gì cậu thực sự muốn đi.” Dù là gì đi nữa, tôi chỉ hy vọng cậu có thể sống đúng với lòng mình, dù cho điều đó có nghĩa là tiếp tục ở bên Từ Vọng, cố chấp với một không có kết quả cũng .
“Cậu phải… hạnh phúc.”
Thay tôi hạnh phúc.
“Tiểu Hoắc, Tiểu Hoắc, tỉnh lại đi… Cậu có điều gì muốn với Tư Niên không?”
Giọng Đồng Niệm nghẹn ngào bên cạnh tôi.
Ý thức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm giác như linh hồn đang bị rút cạn.
Tôi chỉ có thể cứng đờ lắc đầu.
Còn gì để nữa đây?
Khi , đã đủ những lời ngọt ngào.
Khi không còn , cũng đã đủ những lời níu kéo.
Khi trái tim nguội lạnh, đã biết bao lời tàn nhẫn.
Cả đời này, những gì cần với ta, tôi đều đã hết rồi.
Hóa ra, đến tận cùng, chúng tôi chẳng còn gì để với nhau nữa.
“A Bảo.” Tôi vẫn mỉm với ấy.
“Hôm nay trời đẹp quá.”
Là ngày nắng ấm mà tôi thích nhất.
Dưới hoàng tuyền, cũng sẽ không còn lạnh nữa.
“Tiểu Hoắc!”
Có ai đó gào lên, lao về phía tôi.
Tôi chầm chậm mở mắt.
Là Tư Niên, ôm trong tay một bó hoa hồng phấn.
Anh ta loạng choạng chạy đến, dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng.
Trong thoáng chốc, tôi như thấy mùa xuân năm ấy.
Chàng trai mặc đồng phục trắng xanh, thở hổn hển chạy đến, tay cầm một bó hoa dại vội vã hái bên đường.
Mặt ta đỏ bừng vì ngượng ngùng, vẫn thẳng vào tôi, dõng dạc :
“Tiểu Hoắc, em có thể… không?”
“Anh hứa, nhất định sẽ đối xử tốt với em!”
Tôi chỉ , nhận lấy bó hoa rồi đáp:
“Được thôi, rồi đấy, không nuốt lời đâu nhé!”
Tư Niên, không … nuốt lời đâu đấy.
Nhưng chính đã nuốt lời.
Giọt nước mắt mà tôi sẽ không bao giờ rơi nữa, cuối cùng vẫn lặng lẽ trượt xuống khóe mắt.
Mùa xuân trở lại, tôi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
-Hết-
Bạn thấy sao?