Anh Muốn Tôi Làm [...] – Chương 6

Thế , cuộc sống bình yên này không kéo dài lâu.

Một buổi chiều cuối tuần, khi tôi vừa từ quán cà phê trở về, chuông cửa reo lên. 

Tôi mở cửa và sững người khi thấy người phụ nữ đứng trước mặt mình.

Mẹ của trai cũ.

Bà ấy tôi với ánh mắt khó xử, giọng thì vẫn đầy uy quyền:

“Cô à, tôi đến để chuyện với một chút.”

Tôi thở dài, vẫn mời bà vào nhà. 

Dù sao thì đây cũng là người lớn, tôi không cần phải cư xử vô lễ.

Bà đặt túi xách xuống, tôi chằm chằm. 

“Tôi nghe đã có trai mới.”

Tôi nhấp một ngụm trà, bình thản đáp: 

“Chuyện riêng của cháu, bác không cần bận tâm.”

Bà cau mày. 

“Cô có biết thằng Phong bây giờ thế nào không? Nó hối hận lắm, nó nó sai rồi, nó rất , nó không thể sống thiếu . Cô có thể suy nghĩ lại không?”

Tôi nhạt. 

“Bác nghĩ rằng một người đàn ông trộm tiền của , coi là công cụ kiếm tiền, so sánh với cũ, lại xứng đáng có cơ hội thứ hai sao?”

Bà thoáng lúng túng, vẫn cố gắng đỡ cho con trai mình. 

“Nó cũng có cái sai, cũng không nên tuyệt như . Hai đứa đã bên nhau lâu như thế, không lẽ chưa từng nó?”

Tôi đặt ly trà xuống bàn, thẳng vào mắt bà. 

“Chính vì đã từng , nên cháu mới càng thất vọng hơn. Bác có từng nghĩ rằng, nếu con trai bác thật sự cháu thì ta sẽ không đối xử với cháu như ngay từ đầu?”

Bà á khẩu. 

Tôi nghĩ bà cũng hiểu phần nào, mẫu tử, bà không thể thừa nhận con trai mình đã sai đến mức không thể cứu vãn.

Tôi cũng không định nhún nhường nữa.

“Bác à, cuộc sống của cháu bây giờ rất tốt. Nếu bác đến đây để khuyên cháu quay lại với ta, thì xin lỗi, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

Đúng lúc đó, chuông cửa lại vang lên. 

Tôi cau mày, không cần cũng biết ai đến.

Tôi mở cửa. 

Quả nhiên, là ta.

Anh ta gầy đi một chút, tóc có vẻ lộn xộn, khuôn mặt u ám đầy vẻ đáng thương, tôi không còn thấy chút xao  nào nữa.

Anh ta tôi, giọng trầm xuống, đầy vẻ ăn năn:

“Anh sai rồi, biết lỗi rồi. Em cho một cơ hội nữa không?”

Tôi khoanh tay, dựa vào khung cửa, nhướng mày: 

“Sai ở đâu?”

Anh ta mím môi, rồi ngay: 

“Anh không nên lấy tiền của em khi chưa xin phép.”

Tôi nhạt. 

“Chỉ thôi?”

Anh ta im lặng. 

Tôi tiếp tục: 

“Anh không nghĩ mình còn sai ở việc coi tôi là cái máy rút tiền? Sai ở việc xem thường tôi? Sai ở việc chỉ coi trọng mẹ mà chưa từng nghĩ cho mẹ tôi và tôi?”

Anh ta cứng họng. 

Tôi hít một hơi thật sâu, thẳng vào ta.

“Anh à, tôi đã cho quá nhiều cơ hội, không biết trân trọng. Đến lúc tôi cho chính mình một cơ hội rồi.”

Tôi đóng cửa lại ngay trước mặt ta, không để ta có cơ hội thêm lời nào nữa.

Bên ngoài, tôi nghe tiếng mẹ ta trách mắng: 

“Tao đã bảo mày rồi, đừng có bậy! Giờ thì mất hết rồi đó!”

Tôi mỉm

Mất hết rồi, đúng thật. 

Nhưng người mất không phải là tôi.

(7)

Tôi không còn bận tâm đến ta nữa. 

Mọi thứ đã kết thúc, và tôi cũng chẳng cần phải ngoái đầu lại. 

Cuộc sống của tôi dần trở lại quỹ đạo, thậm chí còn tốt hơn trước.

Anh ta vẫn thỉnh thoảng nhắn tin, gọi điện, thậm chí dùng những tài khoản mới để gửi những dòng van xin hay trách móc. 

Ban đầu, tôi cảm thấy phiền, rồi cũng chỉ xem như một kẻ đáng thương đang vùng vẫy trong tuyệt vọng. 

Tôi không trả lời. 

Sự im lặng của tôi là câu trả lời rõ ràng nhất.

Một ngày nọ, tôi nhận tin ta đã có người mới. 

ấy còn trẻ, nghe đâu khá ngoan ngoãn và hiền lành. 

Mọi chuyện có vẻ diễn ra rất nhanh, chẳng bao lâu đã thấy ta khoe khoang về mới trên mạng xã hội.

Tôi chỉ nhẹ. 

Lại một vòng lặp cũ. 

Một kịch bản y hệt.

Nhưng tôi không còn quan tâm nữa.

Tôi đã có cuộc sống của riêng mình, với một công việc tốt, những mối quan hệ mới và một người ở bên tôi không vì bất kỳ lý do nào ngoài cảm chân thành. 

Anh ấy không xem tôi là công cụ, không áp đặt tôi vào bất kỳ vai trò nào, và quan trọng nhất, ấy trân trọng tôi.

Hạnh phúc thật ra rất đơn giản.

Chỉ cần dám buông bỏ những thứ không xứng đáng, sẽ tìm thấy thứ thuộc về mình.

(Hết)

Đọc thêm truyện trong trang nhé ~

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...