Anh Muốn Tôi Làm [...] – Chương 2

(2)

Ngày hôm sau, tôi đã chuẩn bị xong hành lý, chỉ chờ đợi chuyến đi của mình. 

Nhưng khi tôi vừa chuẩn bị bước ra khỏi nhà, thì điện thoại lại reo lên, là ta. 

Tôi vào màn hình, thở dài rồi nhận cuộc gọi.

“Em định đi mà không với sao?” 

Giọng ta có vẻ trách móc, không chút ngạc nhiên.

“Tôi đã rồi mà, đâu có muốn nghe.” 

Tôi bình tĩnh trả lời, trong lòng lại có chút khó chịu.

“Em giận dỗi vô lý thôi, mà sao cứ phải quá lên thế? Cả tuần nay gọi em không chịu nghe, chỉ biết giận dỗi.” 

Anh ta tiếp tục cằn nhằn. 

“Anh đã rồi mà, không có ý gì xấu, em đừng có mọi chuyện phức tạp lên như .”

Tôi im lặng một lúc, cắn môi để không thốt ra những lời trong lòng. 

Anh ta luôn tôi quá, chưa bao giờ ta hiểu cảm giác của tôi.

“Chẳng lẽ em không hiểu một chút sao? Em là , chỉ muốn mọi thứ suôn sẻ. Em cứ mọi chuyện phức tạp, giận hờn mà không rõ lý do thì biết sao?”

Lần này, tôi không thể im lặng nữa, ta đang coi tôi là kẻ không có lý do, chẳng có lý trí. 

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh ta thở dài, sự mệt mỏi thoáng qua trong giọng của ta. 

“Thật sự em không hiểu sao? Anh chỉ muốn em giống như trước đây của , hiểu chuyện một chút, không mọi chuyện phức tạp, không giận hờn vô lý.”

Lần này tôi không kiềm chế nữa, cảm giác như có một đợt sóng ngầm trong lòng dâng lên.

“Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi không phải là cũ của , tôi không giống ấy, tôi cũng không muốn bị so sánh như ? Anh không hiểu tôi, không chịu lắng nghe cảm của tôi, mà chỉ toàn muốn tôi theo ý . Tại sao lại ép tôi phải giống ai đó mà muốn, tôi là con rối của hay sao?”

Anh ta lại im lặng, có vẻ như không ngờ tôi lại phản ứng mạnh mẽ như

Cũng đúng thôi, trước đây tôi luôn nhu nhược, xuống nước trước.

Nhưng chỉ một lúc sau, ta lại lên tiếng, giọng trầm xuống:

“Vậy em muốn gì? Em cứ như , không muốn nghe lời, giận dỗi không lý do, tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi đâu có cầu gì quá đáng đâu.”

Tôi cảm thấy như mình bị vây kín bởi những lời của ta. 

Chỉ một tuần qua mà những câu cằn nhằn đã khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

“Vậy muốn tôi gì? Đi chuyến du lịch một mình, rồi quay lại để tiếp tục nghe tôi giận dỗi vô cớ à?” 

Tôi nhẹ giọng không che giấu sự thất vọng trong lòng.

Một vài giây im lặng, ta với giọng chán nản:

“Em cứ theo ý em đi. Chắc em sẽ không hiểu đ--.”

Tôi cúp máy ngay lập tức, không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nữa. 

Tôi vào chiếc vali của mình, chuyến đi vẫn chưa bắt đầu, tâm trí tôi đã sẵn sàng rời xa thứ cảm hai năm đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...