Nhưng chưa bao giờ có ý định đòi lại.
Nếu chỉ dừng ở đó thì tôi cũng chẳng gì.
Vậy mà sau khi biết mình mắc bệnh nặng, ta lại bắt đầu tính toán cho mẹ con ta, còn cả mẹ ruột của mình.
Mà “tính toán” kiểu gì?
Chính là lấy danh nghĩa vợ chồng để vay một đống tiền bên ngoài.
Số tiền đó, tất nhiên là mang hết cho Thẩm Niệm.
Vậy vẫn chưa đủ.
Đến cả số vàng bạc và hồi môn tôi dành dụm bao năm, ta cũng giấu tôi, lặng lẽ đem cho ta nốt.
Và tôi, phải đến lúc ta chết rồi mới hay biết tất cả.
Thẩm Trầm, thật độc ác.
Bày ra một nước cờ như để gài tôi.
Tất nhiên, tôi cũng chẳng dễ dàng bỏ qua cho ta.
Nghe trong làng có một ông Trương mù rất giỏi bói toán, tôi ôm tâm lý thử vận may mà tìm đến.
Không ngờ ông ta thật sự khiến tôi thấy hồn ma Thẩm Trầm.
Tôi rất mong chờ đến ngày thứ bảy — khi ta nhận ra mình thật sự phải trâu ngựa cho tôi ở kiếp này, không phải kiếp sau — ta sẽ phản ứng như thế nào.
Tất nhiên.
Ba bốn hôm nay tôi không quên nhiệm vụ: rưới máu chó mực đều đặn mỗi ngày.
3
Ba ngày nay, Thẩm Trầm ngày nào cũng thấp thỏm ngóng Thẩm Niệm.
Tiếc là, kể từ khi ta chết, Thẩm Niệm chưa từng bước chân tới nhà một lần.
“Niệm Niệm? Sao em không đến thăm ?”
“Niệm Niệm, em xảy ra chuyện gì rồi phải không? Không , phải đi xem thử!”
Anh ta chẳng buồn nghĩ ngợi, lập tức định lao ra khỏi nhà.
Nhưng khổ nỗi cửa đã bị tôi rắc máu chó mực, ta muốn ra, cũng không ra nổi.
Thậm chí, vì cứ cố gắng vượt qua ranh giới đó, thân thể ta còn trở nên mờ dần, gần như trong suốt.
“Tôi phải ra ngoài! Tôi phải ra ngoài! Tại sao tôi không ra ?”
“Châu Ngọc! Có phải không? Có phải gì rồi không? Tại sao tôi không thể ra ngoài?”
Thẩm Trầm cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, ánh mắt ta dừng lại ở lớp máu chó mực trước cửa.
“Châu Ngọc! Cô đã cái gì ? Sao lại có thứ ghê tởm như thế này trước cửa? Mau đi!”
Tôi ta giãy nảy như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống mình.
Nhưng tôi chẳng buồn liếc lấy một cái.
Sau một hồi tức giận gào thét, cuối cùng Thẩm Trầm cũng im lặng trở lại.
Tối hôm đó, tôi thấy mẹ ta — Lưu Thúy Hoa — trong bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn, rồi lén lút bỏ vào giỏ, sau đó rón rén ra khỏi nhà.
Tôi lạnh lùng dõi theo bóng bà ta rời đi, rồi cầm lấy chiếc rìu, đi thẳng vào phòng bà ta.
Thẩm Trầm, vốn đang uể oải chán nản, khi thấy tôi xách rìu bước vào, lập tức hoảng hốt nhào tới.
“Châu Ngọc, định gì? Cô định gì hả?!
Tôi đi thẳng qua Thẩm Trầm, vào phòng của Lưu Thúy Hoa.
Tốt lắm.
Bộ chăn đệm cưới năm xưa của tôi giờ đã thành đồ dùng của bà ta rồi.
Tôi đưa mắt quanh phòng, tầm dừng lại ở chiếc rương lớn khóa chặt trong góc.
“Châu Ngọc! Đừng mà!”
Thẩm Trầm lao đến chắn trước cái rương.
“Châu Ngọc, đừng mở! Đó đều là đồ của mẹ !”
“Mẹ vất vả nuôi lớn, em không thể đối xử với bà như !”
“Bà đã già rồi, bên người cần có ít tiền phòng thân, em thế chẳng khác gì bất hiếu!”
“Với lại… nếu mẹ có tiền, sau này em chăm sóc bà cũng sẽ nhẹ gánh hơn… … , cũng là nghĩ cho em thôi!”
Tôi chằm chằm vào Thẩm Trầm, chỉ thấy buồn nôn.
Ăn cắp của tôi, rồi đem cho nhân và bà mẹ chồng cay nghiệt, lại còn dám là vì tôi?
Huống chi, Thẩm Trầm chết rồi, lấy đâu ra cái tư cách nghĩ rằng tôi sẽ nuôi dưỡng một mụ già suốt ngày khinh thường mình?
Sắc mặt tôi lạnh hẳn, giơ cao chiếc rìu.
“Châu Ngọc! Em… em thấy đúng không? Em thật sự thấy đúng không?!”
5
Có lẽ ánh mắt tôi quá đỗi lạnh lùng, nên Thẩm Trầm lại tưởng tôi thật sự thấy ta.
Nhưng tôi cố không đáp.
Tôi giơ rìu lên, vung xuống.
“Aaaa! Cứu mạng!”
Dù đã không còn là người nữa, khi thấy rìu bổ xuống, Thẩm Trầm vẫn theo bản năng tránh né.
Tôi thầm tiếc rẻ một tiếng.
Dù , nhát rìu ấy vẫn đủ sức chẻ chiếc rương đôi.
Rầm! – chiếc rương gỗ vỡ toác ra.
Tôi lật tung nắp, lục hết toàn bộ những thứ có giá trị bên trong.
Chẳng kịp xem xét kỹ, tôi nhét tất cả vào chiếc áo bông cũ nát mà Lưu Thúy Hoa đã lâu không đụng đến, rồi bình thản rời khỏi phòng.
Sau đó tôi tiếp tục dọn hết gà vịt, thịt thà, lương thực trong nhà chuyển sang căn phòng trọ tạm .
Tôi đã lên kế hoạch: sau khi qua lễ thất đầu (ngày thứ bảy sau khi mất), tôi sẽ rời khỏi nhà họ Thẩm.
Vừa hay, Thẩm Trầm chết rồi, ly hôn cũng không cần thủ tục.
Lưu Thúy Hoa về đến nhà, thấy phòng bị lục tung thì lập tức gào khóc thảm thiết.
Tôi bình tĩnh đề nghị:
“Bà mẹ à, bà mất gì rồi? Hay là báo công an đi?”
Bạn thấy sao?