Ánh Mắt Không Thuộc [...] – Chương 1

1

Rất rõ ràng, Tạ Dịch Bạch đang cắn răng những lời này, sắc mặt hắn đầy u ám.

Vẻ mặt phóng viên thì khó tả, tôi đoán giây tiếp theo hắn sẽ bật .

Đột nhiên, sim điện thoại di của tôi không còn hoạt , WeChat cũng bị tê liệt.

[Là ai? Rốt cuộc là ai?]

[Tôi muốn biết là tiên nữ nào đá Tạ ảnh đế.]

[Thật sự sợ sinh ra một đứa 2B sao?]

[2B]

[Với khuôn mặt đó, tôi sẵn sàng đập nồi bán sắt để nuôi.]

[Tạ ảnh đế có vẻ hơi tổn thương, chuyện gì xảy ra ?]

[Anh bị chia tay như không tổn thương sao?]

[Có vẻ như chị dâu trước đây cũng khá hài hước.]

Trong chốc lát, mọi người đều đoán xem ai là người này. Điều khiến tôi bất ngờ là có người đoán tôi, chỉ vì tôi và Tạ Dịch Bạch học chung một trường đại học.

[Tôi cảm giác là Hoắc Khát, bọn họ học chung một trường đại học, quan trọng nhất là, nhan sắc của bọn họ thật sự rất phù hợp.]

Nhưng mà, không chỉ là fan của Tạ Dịch Bạch, fan của tôi cũng đều lao vào bình luận.

[Tỷ tỷ độc nhất vô nhị.]

[Hai người họ không quen nhau, cảm ơn đã khen tỷ tỷ nhà tôi, không thiệt đâu.]

Đột nhiên, một tài khoản mới đăng ký điên cuồng đăng những tấm ảnh lên.

Trong tài khoản của hắn ta đăng rất nhiều ảnh chụp, trong đó có một bức ảnh sân trường của Liễu Ngọc Cầm và Tạ Dịch Bạch.

Trong ảnh, chủ yếu là Liễu Ngọc Cầm Tạ Dịch Bạch với ánh mắt tràn đầy , Tạ Dịch Bạch ở tất cả các ảnh đều chỉ thấy bóng lưng, không thấy biểu cảm, còn Liễu Ngọc Cầm thì dịu dàng, giống như đang người của mình .

Trong lúc nhất thời, cư dân mạng đã đoán ra chân tướng.

[Quả nhiên, Cầm Cầm nhà tôi dịu dàng xinh đẹp như thần tiên, đến ảnh đế cũng thích.]

[Bên trên có thể tiết chế không, ta xứng à?]

[Cút, hãy để trai tôi yên.]

[Không thể nào? Anh trai đã xuất đạo lâu như rồi chưa từng thấy họ tiếp .]

[Cái này cậu không hiểu à, đây là để tránh hiềm nghi]

Luôn có những nữ minh tinh muốn nổi tiếng nhờ vào danh tiếng của người khác, phòng việc của Tạ Dịch Bạch luôn sáng tỏ trước tiên, mà lần này lại chậm chạp không có tĩnh, điều này cho mọi người nhao nhao cho rằng này là thật.

Ngay cả fan của Tạ Dịch Bạch cũng mất đi sức mạnh phản bác này.

[Chẳng lẽ trai thật sự thích Tiểu Hoa kia?]

[Khí chất này, diện mạo này, một chút cũng không hợp.]

Nhưng rất nhanh, phòng việc của Tạ Dịch Bạch đã lên tiếng giải thích rằng họ không biết về sự tồn tại của những bức ảnh đó, hi vọng chủ tài khoản mau chóng xóa bỏ ảnh chụp.

Tạ Dịch Bạch cũng đăng một dòng weibo: [Không biết.]

Chỉ vỏn vẹn hai chữ đã khiến Liễu Ngọc Cầm không còn chút mặt mũi nào.

Lần này, fan của Tạ Dịch Bạch cũng lên tiếng:

[Làm sáng tỏ có lẽ sẽ muộn, sẽ không vắng mặt.]

[Cười chết tôi rồi, người ta căn bản không biết ta.]

[Lại là người cọ nhiệt, đều do trai nhà tôi quá xuất sắc, chó gì cũng muốn nếm thử.]

[Lầu trên cái gì ? Cầm Cầm nhà tôi đã bao giờ ấy thích Tạ Dịch Bạch đâu?]

[Vậy tại sao ta không sáng tỏ?]

Trên mạng cãi nhau túi bụi, tôi thì không để tâm đến chuyện bên ngoài, tôi chỉ muốn phát triển sự nghiệp, gần đây nhận một chương trình giải trí du lịch, tôi đang nghĩ khi nào thì có thể đi du lịch vòng quanh thế giới đúng như mong muốn của tôi.

Tổng cộng có sáu vị khách quý, khi tôi thấy Vu Trạch đi tới chuyện phiếm thì không khỏi nhíu mày.

Tôi và hắn ta cũng không quen biết.

2

Tôi và Vu Trạch từng hợp tác trong một bộ phim, trong phim chúng tôi đóng vai một đôi nhân với nhiều tương tác ngọt ngào nên cũng thu hút không ít fan CP. Tuy nhiên, người đại diện của tôi không với tôi rằng lên chương trình này cần phải xào CP.

Hiện tại, Vu Trạch có vẻ lạnh nhạt, như thể hắn ta đang muốn tận dụng chương trình để tìm kiếm chút nổi tiếng.

Nếu như tôi không vui khi gặp Vu Trạch, thì khi thấy Tạ Dịch Bạch, tôi chỉ muốn lập tức chạy trốn.

Chuyện gì đang xảy ra ?

“Chị Hoắc, đã lâu không gặp.” Tạ Dịch Bạch vừa đến đã lễ phép nở nụ chào hỏi tôi.

Tôi hắn vươn tay ra, không muốn thua kém, nhẹ nhàng nhếch môi và bóp nhẹ đầu ngón tay hắn.

“Đã lâu không gặp.”

Hắn cứ như thuận thế đứng ở bên cạnh tôi, tâm trạng tôi rối bời.

Thực ra, sau khi chia tay với hắn, tôi vẫn có chút áy náy, dưới hoàng hôn, hắn kiên cường nắm tay tôi, ánh mắt đầy sự không cam lòng và ấm ức.

[Hai người bọn họ quen biết sao? Hình như còn rất quen thuộc?]

[Họ đều hoạt trong ngành nhiều năm, chưa từng hợp tác cùng một bộ phim nào cả. Tôi có bỏ lỡ chi tiết nào không?]

[Ánh mắt Tạ ảnh đế có vẻ không đúng lắm.]

[Bọn họ cùng học đại học, có thể trước đây đã quen, giờ thì không.]

Rõ ràng, lời giải thích này có vẻ đáng tin cậy hơn.

Tôi vốn nghĩ sẽ có một buổi gặp gỡ vui vẻ, không ngờ còn có thêm một người tôi không muốn gặp: Liễu Ngọc Cầm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ta đến đây chắc chắn là vì Tạ Dịch Bạch.

Tôi không thích Liễu Ngọc Cầm, không phải vì Tạ Dịch Bạch, mà vì ta khiến tôi cảm thấy dối trá, không chân thành và rất khó chịu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Liễu Ngọc Cầm liếc mắt về phía Tạ Dịch Bạch, sau khi chào hỏi mọi người xong, ta đi tới chỗ chúng tôi, mặt mày cong cong, quả thực có vài phần đẹp đẽ.

“Anh Tạ, đã lâu không gặp.”

“Ừm.” Tạ Dịch Bạch gật đầu, lịch sự đáp lại.

[Không phải không nhận ra sao? Tạ Dịch Bạch có hai bộ mặt đúng không?]

[Cười chết đi , chân chó vội vàng dán lấy , đương nhiên phải qua loa với ta thôi.]

[Chó vô tội.]

Không biết vì sao, dù Tạ Dịch Bạch đứng phía sau bên phải tôi, tôi không thấy mặt hắn, tôi luôn cảm thấy ánh mắt hắn hướng về tôi.

“Chào Hoắc.”

Trước mắt Liễu Ngọc Cầm vẫn rất lễ phép, chẳng lẽ tôi đã ác ý khi phỏng đoán ta sao?

Đột nhiên, tay tôi bị chạm nhẹ, cảm giác lạnh lẽo tôi giật mình, khi quay đầu lại phát hiện Tạ Dịch Bạch như không có việc gì đang điện thoại di .

Chắc là không cẩn thận. Tay hắn vẫn như , một năm bốn mùa đều lạnh, ủ thế nào cũng không nóng.

Hắn cũng luôn dính lấy tôi để cho tôi nắm tay hắn, tay lạnh.

“Sáu vị khách quý đã đến đông đủ, chúng ta sẽ bay đi nước F vào lúc tám giờ sáng mai. Hiện tại mời mọi người tự nghỉ ngơi và tiến hành bữa tối. Nhắc nhở: bữa tối hôm nay mọi người tự giải quyết.”

“Để tôi , tôi biết nấu cơm.” Vu Trạch lên tiếng.

Mọi người nhao nhao cảm ơn.

Nhưng không tiện để hắn ta bận rộn một mình, Liễu Ngọc Cầm cũng vội vàng rằng ta có thể giúp.

Ừm… bé này thật ra cũng rất tích cực săn sóc.

3

Tạ Dịch Bạch im lặng, không gì, điều này thực sự hợp với hình tượng của hắn.

Tôi biết rõ hắn không còn những câu chuyện đời thường để chia sẻ với tôi như trước đây.

Tôi cũng sẽ không ăn cơm hắn , không ăn thịt bò bít tết hay canh sườn hắn nấu.

Vu Trạch chuẩn bị một bàn thức ăn, tay nghề nấu nướng không tính là điêu nghệ lại có hương vị của gia đình. Tạ Dịch Bạch ngồi bên cạnh tôi, điều này tôi hơi ngạc nhiên, vì tôi tưởng hắn sẽ tìm cách tránh xa tôi.

[Chỉ mình tôi thấy không khí giữa họ kỳ lạ sao?]

[Tuy rằng không hai người nào, hình như tôi biết là hai người nào.]

[Có thể mối đầu của Tạ ảnh đế chính là…]

Khẩu vị của tôi khá nặng, ăn không cay là không vui, trong khi Tạ Dịch Bạch lại có khẩu vị rất thanh đạm, thức ăn của hắn trong miệng tôi giống như đang nhai sáp . Tôi từng cố gắng cho hắn nếm một miếng que cay không quá cay.

Bởi vì là tôi đút nên hắn mới ngoan ngoãn ăn vào, chỉ khoảng một giây sau khi cho vào miệng, hắn đã thấy cay chảy nước mắt, uống ba chén nước cũng không đủ.

Cũng là lần đó tôi mới biết hắn có bệnh dạ dày, không thể ăn đồ cay, lần đó hắn ôm tôi, im lặng ngoan ngoãn khó chịu thật lâu.

“Cô Hoắc cũng thích ăn cay à?” Vu Trạch ý thấy tôi gắp thức ăn, : “Tôi cũng rất thích ăn cay, có vẻ chúng ta rất có duyên.”

Hảo cảm tôi dành cho hắn ta lúc nấu ăn trong nháy mắt liền tan thành mây khói, có thể ăn cay nhiều như , đề tài này của hắn ta thật sự gượng gạo.

Hợp tác cũng chỉ để xào CP mà thôi, tôi cũng không phải là không thể tiếp nhận.

“Vậy sao? Vậy xem ra nếu có cơ hội nhất định phải cùng nhau ăn lẩu rồi.”

Trên mặt tôi còn mang theo ý thoải mái vui thích, chính tôi cũng không nhận ra tôi đang giả bộ.

Tôi thực sự đang muốn đẩy CP.

[Có chút ngọt nha, tôi cảm giác Hoắc Khát muốn cùng Vu Trạch ăn cơm nên mới như .]

[Nhất định là cảm hai chiều.]

[Đậu má, ta đang ?]

[Im miệng, tôi khinh. Tạ Dịch Bạch điên rồi sao?]

“Tạ ảnh đế cũng ăn cay sao?” Vu Trạch hỏi, có vẻ muốn quen, tôi lại theo phản xạ về phía Tạ Dịch Bạch.

Chỉ thấy hắn chậm rãi bỏ một con tôm vào miệng mà không có biểu cảm gì. Trong đĩa của hắn toàn vỏ tôm, hắn ăn tôm hùm cay?

Hắn như một cỗ máy, chỉ biết cho tôm đã bóc sẵn vào miệng.

“Cậu điên rồi.” Tôi bỗng nhiên nhận ra, cướp lấy con tôm trong tay hắn, sau đó tháo găng tay và nắm lấy má hắn.

“Nhổ ra.”

Giọng điệu của tôi rất gấp, đại khái hắn bị dáng vẻ hung dữ của tôi đuôi mắt hơi phiếm hồng, sau đó hắn ngoan ngoãn há miệng nhổ con tôm chưa kịp nhai ra.

Mọi người xung quanh đều chúng tôi với vẻ khó hiểu.

Khi tôi nhận ra sự sơ suất của mình, tôi điều chỉnh lại trạng thái và giải thích với bọn họ: “Cậu ấy không thể ăn cay, hơn nữa còn bị đau dạ dày.”

Nói xong, tôi rót một ly nước và đẩy tới trước mặt Tạ Dịch Bạch. Hắn ngoan ngoãn uống hết.

[Hình như tôi đã biết điều gì đó…]

[Hình như không phải không thể chấp nhận…]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...