Nhưng vì sợ bị người đời chỉ trích, họ lại đến đồn cảnh sát báo án để màu.
Mặc dù , tôi vẫn tỉ mỉ hỏi người đàn ông về quá trình con trai ông ta mất tích.
“Chúng tôi đi ngang qua công viên ven biển, con bé thấy có người đang cho hải âu ăn, kéo thế nào cũng không đi. Tôi đành phải chạy đi mua ít thức ăn cho hải âu. Nhưng chỉ vừa quay đi một lát, con đã biến mất.”
Đứa trẻ mất tích vào khoảng hơn năm giờ chiều, đúng lúc thủy triều lên.
Họ tìm khắp nơi không thấy nên mới đến báo cảnh sát. Giờ đây đã trôi qua hơn hai tiếng.
Nếu rơi vào nguy hiểm, chỉ vài phút là mất mạng.
Nếu bị kẻ buôn người bắt đi, hai tiếng cũng đủ để đến bến xe hoặc nhà ga.
Quá muộn rồi.
Dù , cảnh sát không thể không gì.
Lão Dư bảo tôi ngay lập tức phát thông báo tìm người, dùng vị trí mất tích trung tâm để mở rộng tìm kiếm trên mạng xã hội.
Đồng thời, cử một đội đến các nút giao thông lớn để tìm kiếm, còn liên hệ hai đội cứu hộ chuyên nghiệp để tìm kiếm suốt đêm bên bờ biển.
Ba hướng triển khai, tất cả những gì có thể.
Còn lại, chỉ có thể trông chờ vào số phận của đứa trẻ.
07
Sau khi cặp vợ chồng đó rối rít cảm ơn rồi rời đi, lão Dư ra bầu trời đêm bên ngoài, :
“Đứa trẻ đó sống sót là rất khó, chỉ là sớm muộn gì người ta sẽ tìm thấy thi thể thôi.
“Nói tôi nghe, em bị hen suyễn nặng đúng không? Có khả năng nào…”
Tôi điên cuồng lắc đầu:
“Không thể nào! Nhà tôi chưa từng ghét bỏ em . Sau khi em mất tích, tooi trở thành kẻ tội đồ lớn nhất trong nhà. Mười mấy năm nay, mẹ tôi chưa từng với tôi dù chỉ một câu.”
Lão Dư tôi, gõ tay lên tập hồ sơ:
“Vậy bà nội thì sao? Bà ấy đối xử với hai chị em thế nào?”
Tôi giật mình:
“Thầy nghi ngờ bà nội tôi sao?”
Quả thực, nếu không phải kẻ thù ra tay, thì người có thể bỏ thuốc vào nước của tôi, ngoài bố mẹ tôi, chỉ còn bà nội.
“Không hoàn toàn là nghi ngờ, chỉ đang cân nhắc khả năng và phân tích vụ án thôi.”
“Nói thật, không tốt lắm. Nhưng hôm đó có người chứng rằng bà ấy đi lễ nhà thờ của hàng xóm, bà cũng có chứng cứ ngoại phạm.”
Lão Dư trầm mặc một lúc rồi hỏi tiếp:
“Thực sự không ai thấy em sao?”
“Con đường đó hơi vắng vẻ, buổi trưa mùa hè gần như chẳng có ai qua lại.
“Chỉ có ba cửa hàng ven đường, hai trong số đó là quán nướng, chỉ mở vào buổi tối.
“Chỉ có một tiệm bán trứng luộc nước trà, chủ quán là người khuyết tật, bình thường sống luôn ở cửa tiệm, buổi trưa cũng không mở cửa.
“Vậy nên, không có ai thấy em tôi.”
Lão Dư lắc đầu liên tục:
“Chuyện này thật kỳ lạ, vụ án này đúng là khó hiểu.”
Ngay cả lão Dư cũng không tìm ra manh mối, hy vọng vừa mới nhen nhóm trong tôi lại nhanh chóng bị dập tắt.
Tôi chằm chằm vào bức ảnh đứa trẻ mất tích trên màn hình máy tính.
Bé cũng trạc tuổi em tôi, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng giống hệt.
Tâm trạng tôi trĩu nặng.
Lão Dư thấy tôi ủ rũ, khích lệ tôi:
“Tiểu Nhạc, đừng từ bỏ. Chừng nào chưa tìm thấy thi thể, thì em vẫn còn cơ hội sống sót.
“Hãy cố nhớ lại những chi tiết.
“Làm án cần gan dạ và tỉ mỉ, những gì từng xảy ra nhất định sẽ để lại dấu vết.
“Khi nào có thời gian, hãy về nhà một chuyến, biết đâu có thể nhớ ra điều gì đó.”
Tôi gật đầu.
08
Tan thì đã là nửa đêm.
Chỗ trọ mới của tôi cách nhà bố mẹ không xa, đi bộ một lát đã đến con đường nơi em tôi mất tích năm nào.
Con đường khi xưa chỉ có hai ba cửa hàng, giờ đã cải tạo thành phố ẩm thực nhộn nhịp. Dù là nửa đêm, vẫn có hàng quán còn mở cửa.
Lão Dư đúng.
Người đi qua đều để lại dấu vết.
Nhất định có chi tiết nào đó tôi đã bỏ qua.
Là gì chứ?
“Trứng luộc nước trà! Trứng luộc nước trà đây!”
Chủ quán trứng trà nhắm mắt, nghiêng đầu lắng nghe rồi gọi tôi:
“Là Nhạc gia đại tỷ phải không? Tan rồi à? Đến ăn trứng trà đi, vừa mới vớt ra đấy!”
Ông ta họ Vương, là một người mù. Đám trẻ cùng lứa với tôi ngày xưa đều lén gọi ông là “Vương mù”.
Ông đã bán trứng luộc nước trà trên con đường này hơn hai mươi năm.
Khi còn nhỏ, tôi và em thường lén lấy tiền mua trứng luộc của ông.
Vì mẹ tôi không cho mua, bà đồ ông ta không sạch sẽ, ăn vào dễ bị bệnh.
Nhưng trẻ con thì quan tâm gì, ngon là .
Người ta thường , người mù thính giác rất nhạy.
Đúng là thật.
Dù nửa đêm con đường này không còn quá đông người, quanh tôi vẫn có bốn năm người khác.
“Là cháu đây, bác Vương, cho cháu hai quả trứng trà.”
Hồi nhỏ mua hai quả là vì một tôi, một em .
Giờ mua hai quả, chỉ vì thói quen.
“Được rồi! Bác nhớ hai chị em cháu thích ăn trứng luộc nước trà nhất!”
Ông vừa vớt trứng vừa khách sáo, khuôn mặt đầy nếp nhăn trông như một quả óc chó khô.
Nhưng khi đến nửa câu sau, ông chợt khựng lại, nụ trên mặt cũng trở nên gượng gạo.
“Vẫn chưa tìm thấy sao? Hôm đó bác mở hàng muộn, ở trong tiệm suốt, không giúp gì . Thật có lỗi quá, Nhạc nha đầu.”
Khi câu này, ông khẽ sờ lên sống mũi.
Đó là biểu hiện của sự chột dạ.
Tôi nhấn mạnh vào từ “nghe”, chậm rãi :
“Không trách bác , vì năm đó bác không nghe thấy gì cả.”
Bàn tay đang cầm trứng của ông khẽ run lên, sau đó nhanh chóng giơ tay cản tôi đang định quét mã thanh toán:
“Không cần trả! Bác nghe rồi, Nhạc nha đầu mặc đồng phục cảnh sát rồi, rạng danh cả khu phố này!
“Hai quả trứng này, bác mời!”
Vương mù nổi tiếng là kẻ keo kiệt, đến mức ngay cả trai và chị dâu ruột của ông cũng phải trả tiền khi mua trứng luộc.
Vậy mà hôm nay, ông lại mời tôi ăn miễn phí?
“Cảm ơn bác Vương!” Tôi cẩn thận nhận lấy trứng, tiện tay quét mã trả tiền.
Trứng luộc của ông hai đồng một quả, tôi chuyển hẳn mười đồng.
Tiếng thông báo từ điện thoại vang lên: “Alipay nhận mười tệ.”
Vương mù cuống quýt xua tay:
“Nha đầu, sao lại không nghe lời ? Sao lại chuyển nhiều thế?”
Tôi ghé sát lại, thấp giọng :
“Cháu đang điều tra vụ mất tích của em cháu.
“Nếu bác có manh mối quan trọng cung cấp cho cảnh sát, sẽ có tiền thưởng đấy.”
Đôi tai ông khẽ , sững sờ trong chốc lát, rồi thở dài:
“Em cháu thật đáng thương. Bác không cần tiền thưởng. Bác chỉ những gì mình nghe , không đảm bảo độ chính xác.
“Nhưng nếu giúp cháu, sau này thường xuyên ghé mua trứng trà của bác là .”
Tai ông nổi tiếng rất thính, có thể chỉ cần nghe tiếng bước chân là đoán ai đi ngang qua cửa tiệm.
Chiều hôm em tôi mất tích, trước khi tin dữ lan ra, đã có một người không ngờ tới đi ngang qua cửa tiệm của ông.
Trước khi tôi kịp hỏi thêm, ông nhẹ giọng một câu:
“Nha đầu, hãy quan sát kỹ, nhớ lại những chi tiết của quá khứ, và đừng bỏ qua bất kỳ ai xung quanh cháu.”
09
Ngày 25 tháng 9 năm 2024.
Đứa trẻ mắc chứng tự kỷ bị mất tích đã tìm thấy.
Thi thể em bị ngâm nước biển đến mức sưng phồng, nội tạng bị cá và chim biển rỉa sạch, trông vô cùng thảm khốc.
Cha mẹ em khóc lóc gào thét đầy bi thương.
Nhưng tiếng khóc ồn ào đến mức có phần kỳ quái.
Hơn nửa năm qua, tôi đã chứng kiến quá nhiều câu chuyện đau thương trong ngành cảnh sát.
Sự thật là, khi một người thực sự đau đớn, họ thường không gào khóc, thậm chí không thể rơi nổi một giọt nước mắt.
Tiếc rằng, chúng tôi không có bằng chứng nào chứng minh người cha, hay thậm chí cả cặp vợ chồng này, đã cố đẩy con vào chỗ chết.
Tâm trạng tôi tồi tệ đến cực điểm.
Có lẽ vì đứa trẻ này trạc tuổi em tôi.
Có lẽ vì cũng giống em tôi, em mắc một căn bệnh khó chữa, khiến tôi không khỏi liên tưởng.
Tôi nhớ đến từng nụ của em .
Nhớ em ôm chặt lấy tôi, dịu dàng gọi “chị ơi”.
Nhớ em mỗi lần lên cơn hen suyễn, ánh mắt hoảng sợ và đau đớn đến nhường nào.
Tôi đã nhiều lần mơ thấy em.
Tôi muốn biết, em còn sống không?
Em có ổn không?
Em đã đi đâu?
Nỗi dày vò ấy đang dần bào mòn tôi đến phát điên.
10
Ngày 6 tháng 10 năm 2024.
Sau khi kết thúc ca trực dịp Quốc khánh, tôi quyết định quay lại tìm những nhân chứng năm xưa.
Những người đã chứng minh rằng tên du côn và bà nội tôi có chứng cứ ngoại phạm vào ngày hôm đó.
Lão Dư cũng :
“Nhỡ đâu có ai trong số họ dối thì sao?”
Vậy nên, nếu có thể họ thay đổi lời khai, có lẽ tôi sẽ tìm ra sự thật năm đó.
Có lẽ tôi sẽ tìm thấy em mình.
Tôi đến gặp bà Trương góa phụ, người đã chứng cho tên du côn.
Rồi đến tìm bà Chu, tín đồ cùng đi lễ với bà nội tôi năm đó.
Cả một ngày trời, tôi đã kiên trì thuyết phục họ.
Kết quả, vượt ngoài dự liệu của tôi.
11
Ngày 7 tháng 10 năm 2024, 9:30 sáng.
Tôi bước vào một sân nhà cũ.
Trong sân, một bà lão tóc bạc trắng đang phơi những lát củ cải dính đầy muối.
Bà lão này, cùng với đống củ cải muối đầy sân, chính là nguyên nhân khiến em tôi mắc bệnh hen suyễn năm đó.
Tôi từng bước tiến lại gần.
“Mùa thu năm 2005, cháu bị viêm phổi, bố mẹ cháu đưa cháu lên bệnh viện nhi thành phố chữa trị, để em lại cho bà chăm sóc.
“Hôm xảy ra chuyện, đến lượt bà đón giáo hữu về nhà lễ, bà vui mừng vì điều đó, bận rộn tiếp đón khách khứa, rồi quên mất em cháu.
“Em cháu đói bụng, hai lần chạy đến tìm bà, đều bị bà đuổi đi.
“Đói quá, em ấy liền ăn đống củ cải muối bà đang phơi ngoài sân.”
Dù đã nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhắc đến chuyện này, lòng tôi vẫn đau như cắt.
Để ngăn những giọt nước mắt rơi xuống, tôi khẽ ngẩng đầu thẳng vào ánh mặt trời.
“Đến tối, khi bố mẹ cháu về, em ấy đã ăn củ cải muối cả ngày.
Bạn thấy sao?