Trên mặt mẹ Lâm Dạ chẳng có chút bất ngờ nào, chắc bà ta đã biết từ trước.
Cũng phải thôi — chính bà mang thai đôi, rồi tự nhiên mất một đứa, bác sĩ chắc chắn đã giải thích cho bà ta từ lâu.
Huống hồ, đây cũng không phải lần đầu Lâm Dạ giở chiêu này.
Biết không thể chối , Lâm Dạ im lặng, không dám cãi.
Cũng có thể là do khí thế sát nhân của Nguyện Nguyện đã dập tắt mọi phản kháng của hắn.
Mẹ hắn tức tối, đá mạnh vào chân Nghiêm Thao:
“Tụi bây là em ruột, sao mày dám hùa theo người ngoài mà ức hiếp em mình?”
Ánh mắt Nghiêm Thao lạnh lùng, giọng điệu dứt khoát:
“Tôi không có em trai, càng không có mẹ. Mẹ tôi đã chết từ năm tôi ba tuổi. Bao năm nay tôi chỉ sống với cha. Vài hôm trước ông cũng đã qua đời. Giờ trên đời này tôi chẳng còn người thân nào. Xin bà đừng nhận bừa.”
Thì ra mấy ngày trước ấy không đi công tác, mà là về lo hậu sự cho bố.
Anh ấy tìm tôi là để hỏi tôi có muốn cùng ấy về nhà hay không.
Biết tôi vừa mới phẫu thuật, sợ tôi khó xử nên đã không hé nửa lời.
Nghe tin chồng cũ mất, mẹ Lâm Dạ không hề tỏ ra đau buồn, còn định xông tới tát Nghiêm Thao.
Anh gằn giọng cảnh cáo:
“Nếu bà còn dám tay, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Mẹ hắn vừa tức vừa sợ, nghiến răng nguyền rủa:
“Đồ con bất hiếu! Ngay cả mẹ ruột mà cũng không nhận. Mày sẽ gặp báo ứng thôi!”
Nếu có báo ứng thì người phải chịu là nhà họ Lâm!
Tôi không tiện ra tay với mẹ hắn, bèn vòng ra sau lưng bố hắn, vung tay tát thẳng vào mặt Lâm Dạ một cái trời giáng.
“Đồ cặn bã! Biết mình là hợp thể còn dụ tôi đi xét nghiệm ADN, moi của tôi hơn sáu chục vạn! Trả tiền lại đây! Không thì tôi báo công an, để ăn cơm tù!”
Thấy tôi ra tay, bố mẹ hắn lập tức chạy tới che chắn.
Nghiêm Thao chặn mẹ hắn lại, thân tôi thì chặn bố hắn.
Tôi vừa tát, vừa kể lại từng tội lỗi mà hắn đã , trút hết mọi uất ức mấy ngày nay.
Hàng xóm xung quanh bắt đầu kéo đến xem náo nhiệt.
“Nghe đâu năm đó đúng là bà Triệu mang thai đôi, không hiểu sao sau lại thành một đứa. Hóa ra là bị Lâm Dạ hấp thụ mất rồi!”
“Thằng Lâm Dạ đúng là chẳng ra gì, giống y chang ông già nó. Biết rõ ‘chỗ ấy’ là của người khác mà còn bắt người ta đi xét nghiệm ADN, không phải cố lừa đảo thì là gì? Nếu là tôi, tôi cũng tát cho hắn gãy răng!”
“Mẹ của Lâm Dạ cũng chẳng phải dạng tốt lành gì. Năm xưa bà ta cặp mắt với Lâm Đống Tài ngay trên bàn mạt chược, bỏ cả chồng con để gả vào nhà họ Lâm Nghe còn cuỗm hết tiền của chồng cũ, ông ta tức quá nhảy lầu tự sát. Bà ta độc ác có tiếng đấy.”
“Thế thì đúng là truyền thống gia đình rồi. Cả nhà đều là đồ khốn!”
Cha của Lâm Dạ nghe xong đỏ mặt tía tai, xấu hổ trốn biệt trong nhà không dám ló mặt ra.
Còn mẹ hắn thì thương con mù quáng, một mực che chở cho Lâm Dạ, thậm chí còn định lấy chuyện báo công an ra để uy hiếp chúng tôi.
Nghiêm Thao thản nhiên rút điện thoại ra gọi 110:
“Tiện lắm, tôi cũng đang muốn kiện các người tội lừa đảo đây.”
Mẹ Lâm Dạ chột dạ, không dám lớn chuyện, đành phải hoàn trả lại 68 vạn cho tôi.
Nghiêm Thao ép bà ta thêm:
“Còn phải bồi thường cho Linh Linh 10 vạn tiền tổn thương tinh thần. Không thì đừng mong yên chuyện.”
Mẹ hắn tức đến suýt ngất:
“Thằng trời đánh! Mày lại còn giúp người ngoài em trai, mẹ mình! Mày sẽ bị trời !”
Nghiêm Thao mặt tỉnh bơ:
“Trả tiền mau!”
Bà ta cắn răng, nước mắt lưng tròng mà đưa cho tôi 10 vạn.
Vừa nhận tiền xong, tôi lập tức chuyển khoản 25 vạn cho thân:
“Nguyện Nguyện, 15 vạn là tiền trả lại, còn 10 vạn là công bảo vệ tao. Cầm lấy mà mua vài bộ đồ xịn.”
Cô ấy tươi như hoa: “Coi như mày còn có chút lương tâm.”
Tất nhiên rồi!
15
Với sự giúp đỡ của Nghiêm Thao, tôi đã liên lạc với hai cũ của Lâm Dạ.
Chúng tôi cùng nhau đưa hắn ra tòa.
Chiêu trò y chang, thủ đoạn cũng y chang.
Lâm Dạ hoàn toàn không thể phản bác.
Cuối cùng, hắn bị kết án 5 năm tù giam vì tội lừa đảo.
Mẹ hắn thì cho rằng tôi con trai bà, muốn trả thù.
Bà ta lén theo dõi tôi xuống bãi đỗ xe dưới hầm, chui vào gầm một chiếc SUV, định lúc tôi xuống xe sẽ lao ra đâm lén.
Tài xế xe SUV không hề biết có người bên dưới, thế là khởi xe như bình thường.
Kết quả, hai chân của bà ta bị cán nát hoàn toàn, từ đó chỉ có thể ngồi xe lăn suốt đời.
Cha Lâm Dạ không muốn sống cảnh chăm sóc người tàn tật, nổi đóa đòi ly hôn.
Mẹ hắn không chịu nổi cú sốc liên tiếp, một ngày nọ ngồi xe lăn lao thẳng xuống hồ nhân tạo.
Khi phát hiện thì… đã không còn dấu hiệu sự sống.
Nhận tin, Nghiêm Thao dẫn tôi về quê để viếng mộ cha.
“Bố à, người đàn bà ấy cuối cùng cũng nhận lấy quả báo rồi.”
“Con đã cưới Linh Linh, từ giờ con không còn đơn nữa. Bố cứ yên tâm.”
Tôi quỳ xuống trước mộ nghiêm túc dập đầu ba cái.
Tôi thấy tiếc vì không thể tiễn lần cuối.
Phần đời còn lại, tôi chỉ mong sống thật tốt với Nghiêm Thao để có thể yên lòng nơi chín suối.
Một năm sau, tôi sinh một bé trai, đặt tên là Hứa Tình Xuyên.
Ba mẹ tôi vui đến mức không khép miệng.
Vào ngày đầy tháng của bé, họ mang cả sổ tiết kiệm trong nhà giao hết cho tôi:
“Sau này, con chính là người gánh vác của nhà họ Hứa.”
“Thằng Thao cũng không tệ. Con tranh thủ sinh thêm đứa nữa mang họ Nghiêm, kẻo dòng họ nó tuyệt tự thì tội.”
Tôi thấy hơi tủi thân.
Tôi có phải máy đẻ đâu mà bảo sinh là sinh liền ?
Ba mẹ gì mà không biết thương con chút nào!
Bạn thân tôi ôm bé Cún như điên: “Mày mát tay quá, hay là sinh luôn một cặp sinh đôi đi. Một đứa mang họ Nghiêm, một đứa cho tao nhận nuôi. Sau này thừa kế tài sản nhà tao.”
Tôi vội lắc đầu: Không! Không bao giờ!
Tôi mà nghe đến sinh đôi là muốn nổi da gà rồi!
Nghiêm Thao bật , kéo tôi vào lòng: “Không muốn sinh thì đừng sinh nữa. Tình Xuyên là con , mang họ gì cũng không quan trọng.”
Toàn văn kết thúc.
Bạn thấy sao?