10
Khi Nghiêm Thao đến, tôi đang giơ chai rượu lên, chất vấn Lâm Dạ:
“Lâm Dạ! Trả tiền cho tôi!”
Thấy tôi, Lâm Dạ chẳng tỏ ra chút xíu nào xấu hổ.
Anh ta đểu, ánh mắt như muốn : “Cô gì tôi?”
“Tôi không trả đấy, rồi sao?”
Đám của ta lập tức bu lại châm chọc, nhục mạ tôi:
“Cô là cái con ả cắm sừng Lâm Dạ à? Cô giàu dữ hen. Có muốn chơi với tôi không? Nếu đứa bé sau này không phải con tôi, tôi chỉ lấy 100 ngàn thôi, rẻ hơn nhiều!”
“Nếu tôi chịu cha nuôi cho đứa bé, định trả tôi bao nhiêu? Nghe nhà không có con trai đúng không? Tôi rể cũng đấy, sính lễ 2 triệu tệ là .”
“Hai ông này khát khô quá rồi. Loại đàn bà như thế mà cũng lòng? Tôi thà thủ dâm đến mòn cả tay cũng không đụng tới hạng đàn bà như !”
Tất cả là lỗi của Lâm Dạ!
Rõ ràng tôi chẳng gì sai, mà hết lần này đến lần khác bị người ta nhục mạ.
Nếu tôi đã sống không yên, thì ta cũng đừng mong yên ổn.
Dù có phải chết, tôi cũng phải kéo ta theo!
Tôi vung chai rượu thật cao, nhằm thẳng trán ta mà phang xuống.
Lâm Dạ nghiêng đầu né kịp, rồi tung một cú đá bàn bay luôn.
Chai lọ, ly tách trên bàn đổ ụp xuống như mưa, ném thẳng vào tôi.
Tôi không kịp né, sợ hãi ôm đầu co lại.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự hối hận.
Không có thân – người luôn “vệ sĩ” cho tôi – bên cạnh, tôi không nên manh như .
Lâm Dạ không giống Nghiêm Thao.
Anh ta là loại đàn ông ra tay với phụ nữ mà không chút do dự.
“Linh Linh!”
Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào một cái ôm ấm áp an toàn.
“Rầm!” — một tiếng lớn vang lên.
Chiếc bàn bị đá mạnh đập thẳng vào lưng Nghiêm Thao, rượu bia đổ tràn cả người ấy.
Vậy mà Nghiêm Thao không kêu lấy một tiếng, chỉ lo lắng hỏi tôi:
“Em có sao không?”
Đây không phải lần đầu tiên ấy liều mình che chở cho tôi.
Vậy mà trước đây tôi từng nghĩ không tôi?
Có lẽ của không sâu đậm như tôi, cũng chẳng biết cách dịu dàng hay ân cần, chắc chắn… ấy tôi.
Nếu không , sao có thể im lặng chịu nhục, bị đánh không phản kháng, lại còn nhiều lần lấy thân mình bảo vệ tôi?
Lâm Dạ nhếch miệng hai tiếng đầy mỉa mai.
“Đây là người đàn ông em chọn để thay thế tôi à?”
Đám của hắn lập tức hùa theo, nhạo Nghiêm Thao ầm ĩ.
Nghiêm Thao thẳng vào Lâm Dạ, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng, đôi môi mím lại nhếch lên một nụ khinh bỉ:
“Không phải chính vì ấy là người cũ của tôi mà mới nhờ người giới thiệu để đi xem mắt à?”
Cái gì cơ?
Thì ra còn có chuyện này!
Tên khốn Lâm Dạ này đúng là bỉ ổi không còn lời nào để tả!
Tôi thật sự muốn lao vào đánh cho hắn một trận.
Nghiêm Thao ôm chặt tôi trong lòng, khẽ khàng trấn an:
“Đám người kia đông, nếu đánh nhau mình sẽ chịu thiệt. Mà lỡ báo cảnh sát, hắn ta sẽ đổ cho em là người thủ trước, rồi mình cũng chẳng gì. Đừng lo, món nợ này sẽ đòi lại giùm em.”
Tôi dần bình tĩnh lại, thẳng vào Lâm Dạ và nghiến răng thề:
“Chờ đấy. Tôi không chỉ lấy lại tiền, mà còn sẽ khiến phải vào đồn ngồi!”
Lâm Dạ vẫn ngang ngược, tiếp tục chọc tức tôi:
“Sao nào? Lại muốn bỏ ra thêm mười vạn nữa để xét nghiệm cha con lần nữa à? Một lần, mười lần, trăm lần cũng hết, chỉ sợ không có đủ tiền thôi. Mà thôi đi thai sớm đi. Cứ để , sắp tới lộ bụng đấy!”
Tên này… đúng là không còn tính người!
Hồi đó tôi sao mà không ra bản chất của hắn chứ?
Tôi thậm chí từng cảm thấy may mắn vì gặp một người “ấm áp, lãng mạn, dịu dàng” như hắn.
Đúng là mù thật rồi.
“Lâm Dạ, đúng là cặn bã! Nguyện Nguyện sớm muộn gì cũng đập chết !”
Lâm Dạ khẩy, đầy khinh bỉ.
11
Ra khỏi quán bar, tôi lập tức gọi điện cho thân, bảo ấy liên hệ với vị tiến sĩ kia.
Vừa bắt máy, ấy đã mắng tôi té tát:
“Não mày bị úng nước hả? Không phải mày mới lành với cái tên mặt trắng họ Nghiêm rồi sao? Một người không đủ đáp ứng mồm mày, giờ lại định tìm thêm một cái nữa à?”
Tài xế Nghiêm Thao bên cạnh nghe thế ho sặc sụa.
Tôi thì xấu hổ muốn độn thổ.
Cái miệng của con thân này còn sắc hơn cả nắm của nó nữa!
“Thôi! Nói chuyện đàng hoàng chút đi. Tao gọi mày là có chuyện nghiêm túc. Hồi nãy tao chạm mặt Lâm Dạ. Hắn đứa bé là con hắn, chỉ là tao vĩnh viễn không thể có bằng chứng. Tao không hiểu hắn là có ý gì, muốn gặp tiến sĩ đó để hỏi cho rõ.”
Bạn tôi lập tức tò mò:
“Cái gì? Còn vụ đó nữa à? Đợi tao, tao hẹn gặp ảnh ngay.”
Tiến sĩ đó chỉ rảnh sau tám giờ tối.
Tính ra còn khoảng bốn tiếng nữa.
Bạn tôi đề nghị chúng tôi đi ăn trước.
Nghiêm Thao hơi thắc mắc:
“Mới bốn giờ mà em đòi ăn tối rồi à?”
Ý của Nguyện Nguyện là… đi nấu ăn.
Cô nàng là kiểu người ba câu không rời chuyện ăn uống.
Miệng thì bạo, sống lại cực kỳ truyền thống.
Hai mươi chín tuổi rồi mà chưa từng có trai.
Để bớt ngượng, tôi chuyển chủ đề hỏi Nghiêm Thao:
“Anh có biết chuyện cũ của Lâm Dạ không?”
Anh ấy có vẻ không muốn nhắc đến Lâm Dạ:
“Biết chút ít. Sao em lại hỏi chuyện đó?”
“Thì kể nghe thử đi.”
Bạn thấy sao?