“Mày định đổ vấy đứa bé cho học viên võ quán của tao hả? Tao có thể khẳng định 100% với mày là không có ai vào hết! Đừng có đến học trò tao. Người ta còn chẳng thèm loại vừa nghèo vừa ngu như mày.”
Ngày trước ấy mắng tôi ngốc, tôi còn cãi.
Giờ thì tôi chấp nhận rồi.
Đến đứa con trong bụng là của ai còn không biết.
Tôi đúng là ngu hết phần thiên hạ.
“Tao rốt cuộc đang mang thai con của ai chứ…”
Bạn thân tôi như thể xem phim hài:
“Hôm trước tao có đọc tin tức, có một thằng đàn ông đánh thuốc mê vợ mình rồi gọi bảy chục gã đến chơi . Lâm Dạ cũng không phải người tốt lành gì, biết đâu hắn cũng có sở thích bệnh hoạn . Nghĩ mà thấy kích thích! Nói không chừng vài hôm nữa tao lại thấy clip của mày trên mạng. Tao đã bảo mày rồi, tên khốn đó không đáng tin, mày không nghe. Giờ thì sáng mắt chưa?”
Tôi không thể nào chấp nhận giả thuyết đó.
Nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng ấy.
May mà căn hộ tụi tôi có gắn camera ngoài cửa.
Nếu thật sự có chuyện xảy ra, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối từ video giám sát.
Nếu Lâm Dạ dám chuyện đó với tôi, tôi sẽ không tha cho hắn!
05
Tôi và thân xem video giám sát suốt hai ngày.
Không phát hiện ra điểm bất thường nào cả.
Bạn thân tôi cầm bản báo cáo, lật tới lật lui xem kỹ.
“Khả năng cả hai bản xét nghiệm đều sai là bằng không. Lâm Dạ không giở trò, mày cũng khẳng định chắc nịch là không chuyện có lỗi. Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”
Giá mà tôi biết thì đã chẳng rối thế này.
Mới nãy, Lâm Dạ lại gọi đến đòi tiền.
Nếu tôi còn không chuyển cho hắn, hắn dọa sẽ đăng lên mạng xã hội.
Cho dù bán sạch toàn bộ cổ phiếu và quỹ đầu tư đang nắm giữ, tôi cũng không đủ 58 vạn.
“Nguyện Nguyện, mình nghĩ là—”
Tôi còn chưa hết câu, thân tôi – Tạ Nguyện – đã lùi hẳn ba bước:
“Đừng có mơ. Tao giúp mày lo vụ này đã là tốt lắm rồi, còn định vay tiền? Mày biết xấu hổ không?”
…Được rồi.
Vậy tôi bán xe.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng.
“Tao nhớ mày quen một ông tiến sĩ y học đúng không? Nhờ ổng giúp tụi mình phân tích kỹ hơn mấy chỉ số trong báo cáo xem. Biết đâu có manh mối để điều tra.”
Tạ Nguyện nghi ngờ tôi:
“Mày chắc là chỉ hỏi thông tin thôi, chứ không có ý định tán tỉnh người ta đấy chứ? Người ta có rồi đấy, đừng có—”
“Câm miệng! Mày đang tao là loại người mang thai con người cũ rồi còn đi thả thính người khác à?”
Tiến sĩ y khoa sau khi xem xét báo cáo với chúng tôi:
Tuy rằng đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với Lâm Dạ, lại có mối liên hệ huyết thống gần.
Tức là, đứa bé là con của… một người em nào đó của Lâm Dạ.
Nhưng Lâm Dạ là con một, không hề có em ruột.
Tạ Nguyện bĩu môi:
“Làm sao mày biết ba hay mẹ hắn không có con riêng bên ngoài? Có khi chính mày lại ‘vô ’ dính vào một cuộc gặp mặt không ai biết, chuyện mà cả mày cũng không nhớ nổi thì sao?”
Dù có bí mật cách mấy thì cũng không thể đến mức người trong cuộc như tôi lại hoàn toàn không hay biết chứ?
Bộ não tôi vẫn hoạt bình thường, đâu phải mất trí nhớ.
…Trừ khi tôi bị người khác nhập xác, đánh mất ký ức một giai đoạn nào đó.
“Nguyện Nguyện, mày có quen biết pháp sư hay thầy bói nào không?”
Tạ Nguyện tôi với ánh mắt thương :
“Mày định đi tu để trốn nợ hả? Ba mẹ mày không đồng ý đâu. Họ còn trông mong mày đẻ cho nhà họ Hứa một thằng cu kìa.”
Tiến sĩ thì tốt bụng nhắc tôi rằng: dù có đi tu cũng không thoát khỏi pháp luật.
Anh ấy khuyên tôi trước tiên hãy điều tra xem Lâm Dạ có em nào khác không.
Chắc đành thôi.
Vừa bật điện thoại lên, tôi đã thấy Lâm Dạ đăng một bài mới trên trang cá nhân:
[Anh em ý, mà mang thai thì nhất định phải xét nghiệm ADN. Kẻo không lại biến thành ông bố bất đắc dĩ!]
Bên dưới toàn là những bình luận ám chỉ tôi.
Tôi đã là ngày mai sẽ chuyển nốt rồi mà.
Bộ hắn không sống nổi qua đêm nay à?
Đúng lúc tôi tức muốn nổ phổi, thì một bình luận bên dưới bài viết ấy tôi ý:
[Anh Dạ cũng xui ghê, sao nào mang thai cũng chẳng phải con mình ?]
07
Ý gì đây?
Chẳng lẽ đây không phải lần đầu hắn xét nghiệm ADN với người ?
Bảo sao lúc tôi báo có thai, hắn phản ứng mạnh đến thế.
Đội sừng nhiều quá nên thành PTSD mất rồi.
Cứ như thế này, bị “cắm sừng” cũng đáng!
Bạn thấy sao?