Anh Là Ba Của [...] – Chương 2

Ra đến cửa, ta theo thói quen với tay lấy chìa khóa xe của tôi.

Tôi nhanh hơn một bước, giữ chặt lấy chìa khóa.

“Chúng ta sau này không thể tiếp tục nữa. Ai đi xe nấy thôi.”

Lâm Dạ khẩy: “Ai thèm cái xe BMW rách của ? Ban đầu tôi định chỉ đòi 8 vạn thôi, là tự chuốc lấy, kéo con số lên 58 vạn. Đến lúc không trả nổi, đừng trách tôi kiện ra tòa.”

Tôi cũng không yếu thế, đáp trả ngay: “Tôi cũng chỉ định yên ổn mà chia tay, là ép người quá đáng! 50 vạn đó, chuẩn bị đi là vừa!”

Tôi không dám chắc chuyện khác, đứa con trong bụng tôi chắc chắn là của Lâm Dạ — không sai !

03

Khoảnh khắc nhận kết quả xét nghiệm, tôi chết lặng.

Ghi là “Không có quan hệ huyết thống”?

Đứa bé trong bụng tôi sao có thể không phải con Lâm Dạ?

Suốt hơn một tháng bên ta, tôi chưa từng thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Tôi thề.

Lâm Dạ thì lại lộ vẻ “quả nhiên như tôi đoán”:

“Tôi đã biết đứa bé không phải của tôi mà. May mà tôi đề phòng, bắt đi xét nghiệm, nếu không tôi chẳng khác nào bị cắm sừng công khai.”

Tôi chắc chắn bản báo cáo này có vấn đề.

Lâm Dạ, có thể là nhân viên sai rồi, chúng ta lại xét nghiệm lần nữa đi.”

Lâm Dạ ném thẳng tờ báo cáo vào mặt tôi.

Đến nước này rồi còn muốn diễn trò?”

“Đã thua cược thì phải chịu, mau chuyển tiền đi! Không thì đừng trách tôi trở mặt!”

Chuyện này đâu chỉ là 58 vạn.

Nếu truyền ra ngoài, tôi còn mặt mũi nào sống tiếp?

Hàng xóm, đồng nghiệp, bè sẽ tôi bằng ánh mắt gì?

Bố mẹ tôi mà biết thì chắc đánh chết tôi mất.

Tôi níu lấy Lâm Dạ, cầu xin ta xét nghiệm lại.

“Đứa trẻ thật sự là của , chắc chắn do họ nhầm mẫu rồi. Chúng ta đổi chỗ khác xét nghiệm lại đi, không? Tôi xin đấy.”

Lâm Dạ chẳng lòng chút nào.

Nhân viên bên trung tâm xét nghiệm thì mỉa mai lạnh lùng:

“Nhân viên phòng thí nghiệm của chúng tôi luôn việc cẩn trọng nghiêm túc, tuyệt đối không có sai sót.”

“Cô muốn đem mẫu đi đâu cũng , không phải thì vẫn là không phải.”

“Loại người như tôi gặp nhiều rồi. Làm chuyện sai trái còn đổ lỗi cho phòng thí nghiệm chúng tôi, đúng là không biết xấu hổ.”

Dù có nghiêm ngặt đến mấy thì phòng thí nghiệm cũng vẫn có khả năng sai sót mà!

Tôi có ngoại hay không, chẳng lẽ bản thân tôi lại không rõ?

Chắc chắn là bọn họ nhầm.

Chỉ cần đổi sang một trung tâm xét nghiệm khác, lại một lần là có thể rửa sạch oan khuất cho tôi.

Lâm Dạ đồng ý với cầu của tôi: “Làm thêm một lần thì tiền bồi thường cũng tăng thêm mười vạn.”

“Quyết định nhé.”

Tôi không tin có thể sai hai lần liên tiếp.

Thế hiện thực lại một lần nữa vả thẳng vào mặt tôi.

Kết quả xét nghiệm vẫn là “không có quan hệ huyết thống”.

Lâm Dạ ép tôi chuyển ngay mười vạn cho ta tại chỗ, còn đe dọa nếu ba ngày nữa không chuyển đủ số còn lại thì ta sẽ phơi bày chuyện tôi “cắm sừng” ra cho cả thiên hạ biết.

04

Chuyện này rốt cuộc là sao !?

Chẳng lẽ lúc tôi mất ý thức đã bị ai đó chiếm tiện nghi?

Tôi cố gắng nhớ lại, rồi chợt nghĩ tới lần cách đây nửa tháng, tôi từng ngủ một giấc rất say ở võ quán của thân.

Lúc ấy tôi ngủ mê mệt, chớp mắt trời đã tối đen rồi.

Tôi lập tức gọi điện cho ấy.

Vừa bắt máy, thân tôi đã thao thao bất tuyệt:

“Nhận kết quả chưa?”

Lâm Dạ cái đồ khốn đó chắc hối hận đến xanh mặt rồi nhỉ?”

“Hắn mà lấy đâu ra sáu chục vạn chứ. Nhớ đấy, đừng có mềm lòng. Dù có phải cầm cố hết của cải hắn cũng phải trả bằng . Không thì tao đập cho không ngóc đầu lên nổi.”

Tôi cũng từng nghĩ, Lâm Dạ mà thấy kết quả xét nghiệm chứng minh đứa bé là con mình thì chắc tức đến phát khóc.

Một người tính toán chi ly như ta, mất sáu mươi vạn mà không tiếc thì mới là lạ!

Ai ngờ người phải khóc lại là tôi.

“Thôi đừng nữa. Giờ người phải cầm cố trang sức là tao đây. Chắc phải vay tiền mày rồi…”

Bạn thân tôi hưng phấn như uống nhầm thuốc kích thích:

“Cái gì? Đứa con thật sự không phải của hắn? Mày chơi ác đấy nha, Tạ Gia Linh! Tao đúng là mày quá thiển cận! Không ngờ mày lại lén lút giỏi như , dám cắm sừng hắn ngay dưới mí mắt hắn! Mau đi, cha đứa bé là ai?”

Nếu tôi thực sự phản bội, thì có phải chịu gì tôi cũng chấp nhận.

Nhưng vấn đề là tôi không hề !

Chỉ là đứa bé quả thật không phải con ta.

Lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra là tôi đã bị người khác lợi dụng trong lúc mất ý thức.

Tôi phải tìm ra tên khốn đó rồi đánh cho ra bã!

“Tạm thời đừng bậy. Tao hỏi thật, hôm tao ngủ trong phòng nghỉ ở võ quán, có ai đàn ông nào vào không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...