“Bà ấy việc giao đồ ăn từ sáng đến tối, dù có bị bệnh cũng không dám nghỉ ngơi, cũng không dám đi bệnh viện, sợ tốn tiền, sợ mất công việc.”
“Khi em bị bệnh, bà ấy đã phải vay một khoản tiền lớn, khi chủ nợ gọi đến đòi tiền, bà ấy đều chạy vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại, sau đó mở vòi nước thật lớn và khóc, bà ấy nghĩ rằng em sẽ không biết chuyện gì xảy ra cả.”
“Em không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho bà ấy.”
Tinh Tinh câu cuối cùng với tiếng khóc nức nở, sau đó đi về phía trước, tôi đau đến mức tay không còn chút sức lực để kéo Tinh Tinh lại.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi : “Khi em như , em có bao giờ nghĩ em chính là niềm hy vọng còn lại của bà ấy không? Nếu bà ấy mất đi em, bà ấy sẽ chỉ còn lại sự đơn độc, liệu bà ấy có thể vượt qua nỗi đau khi mất em hay không? ”
“Em cần bao nhiêu tiền, chị sẽ cho em vay, em hãy chữa khỏi bệnh, cố gắng học tập cho tốt, sau này kiếm tiền, hãy dành chút thời gian đến thắp hương cho chị là , chị đang lo lắng sau này không có ai đến thăm mộ chị.”
Triệu Tinh Tinh có phần do dự: “Mẹ em... Em không thể lấy tiền của chị , chị, chị hãy dùng tiền đó để chữa bệnh.”
Tinh Tinh mới 16 tuổi, suy nghĩ có hơi đơn thuần.
“Bệnh của chị không thể chữa khỏi, nếu nhập viện thì cũng chỉ sống thêm vài tháng. Nhưng em thì khác, em vẫn còn người quan tâm đến em. Còn chị thì khác, chị là trẻ mồ côi, không có ai là người thân cả.”
Tôi từng bước từng bước tiến lại gần Tinh Tinh, cuối cùng nắm chặt lấy tay ấy, cơ thể ấy cuối cùng cũng buông lỏng, cùng lúc đó Tinh Tinh ôm lấy tôi òa khóc.
Nhịp tim của tôi vẫn chưa thể ổn định lại, tôi run tay gọi điện thoại cho mẹ của Tinh Tinh.
Mẹ Tinh Tinh đã tìm ấy suốt một đêm, khi thấy Tinh Tinh, bà ấy bật khóc, khuôn mặt bà ấy tràn đầy niềm vui hạnh phúc, sự sợ hãi khi mất đi niềm hy vọng.
“Tinh Tinh, đừng suy nghĩ nhiều, con còn sống thì đó là món quà lớn nhất mà mẹ có .”
“Con hãy ở bên mẹ, mẹ chỉ cần như thế thôi!”
Tôi hai mẹ con ôm nhau khóc mà trong lòng lại thấy dạt dào.
Thật tốt, khi con bé ai đó thương thật lòng.
Tôi quay đầu lại, thấy Giang Thuật.
Anh như không ngủ cả đêm qua, đầu tóc rối bời, bọng mắt có màu xanh tái, chậm rãi từ từ tiến đến tôi.
“Em không ăn uống đầy đủ sao, trông em gầy đi nhiều rồi?”
“Không muốn việc thì không việc, sao lại bịa chuyện mình bị bệnh chứ?”
Anh giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt của tôi, tôi quay mặt sang một bên né tránh, tay dừng ở giữa không trung, tôi mệt mỏi không muốn lãng phí lời với , đưa cho xem tờ giấy chẩn đoán.
Anh như ch.ết lặng tại chỗ, ngẩn người cầm lấy tờ giấy chẩn đoán, thời gian trôi qua từng giây từng phút, nắm chặt tờ giấy, giọng điệu khàn khạc : “Em bị từ bao giờ? Tại sao lại không với ?!”
Tất cả đàn ông đều nhanh lãng trí đến sao?
Tôi đối mặt với ánh mắt đau khổ của , tràn đầy sự khó hiểu: “Là lỗi của tôi sao? Tôi đã với rồi mà, rằng đêm đó bụng tôi đau tôi không thể ngủ, lại bảo tôi đừng phiền , nghĩ rằng tôi đang kiểm tra dò xét!”
“Anh tưởng rằng...”
“Anh tưởng gì? Anh tưởng tôi đang ghen tuông? Tưởng rằng tôi đang khó ? Tưởng rằng tôi muốn chia cắt đôi uyên ương?”
Anh như bị kích : “Giang Tuyền! Em đừng như !”
Tôi lạnh nhạt : “Tôi có sai điều gì sao ? Khi tôi cảm thấy tuyệt vọng nhất thì đã gì? Anh đang ở bên Lâm Uyển Mộng! Kiều Nam không sai, chính là kẻ một dạ hai lòng, chúng ta kết thúc rồi, cút liền, đừng phiền tôi nữa!”
Giang Thuật nắm chặt lấy tay tôi, hốc mắt dần dần đỏ nên, nghẹn ngào : “Giang Tuyền, để ở cạnh em không? chúng ta kết hôn đi, sẽ đi cùng em điều trị, sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi.”
“Giang Thuật, không cần nữa, tôi muốn một mình, quá phiền phức!”
Tôi giật mạnh tay ra, đi về phía Triệu Tinh Tinh.
Tôi chuyển khoản cho mẹ của Tinh Tinh 200 ngàn tệ, bà ấy rất biết ơn tôi và viết một tờ giấy nợ, hứa rằng khi Triệu Tinh Tinh khỏi bệnh, bà ấy sẽ cố gắng kiếm tiền để trả cho tôi.
Tôi không cho bà ấy biết không cần phải trả tiền, chỉ là bà ấy cứ từ từ không gấp.
11.
Tôi bắt xe buýt về, Giang Thuật lái xe theo phía sau.
Tôi dừng lại trước một khách sạn 5 sao.
Hmm, cũng sắp ch.ết rồi, phải hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất, không có tên kh.ốn này ngán đường sẽ càng tốt hơn.
Tôi liếc mắt : “Giang Thuật, định gì ? Có phải chướng mắt khi thấy tôi như không?”
Bạn thấy sao?