Anh Không Xứng! – Chương 8

Sự im lặng tràn ngập trên xe, hành khách xung quanh bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về bà lão.

 

Mặt bà lão trông vô cùng hổ thẹn, bà vẫn không chịu buông tha, lại quay sang mỉa mai nhỏ bên cạnh tôi.

 

nhỏ liếc mắt bà ta, cởi mũ để lộ ra đầu hói, : “Tôi bị bệnh bạch cầu, nếu tôi đứng mà bị ngã ra và xảy ra chuyện gì, để tôi xem bà có đủ tiền đền chuyện đó không !”

 

Bà lão im lặng hoàn toàn, dưới sự chỉ trỏ bàn luận xôn xao của hành khách trên xe, ngay khi xe đến trạm, bà ta đã kéo cháu mình đi khỏi đó.

 

Tôi và nhỏ nhau, nở nụ , thật cờ là chúng tôi đều xuống cùng một trạm.

 

Tôi ngạc nhiên hỏi : “Em đi đâu ?”

 

“Đi ngắm bình minh ở núi Bạch Vân.”

 

“Tôi cũng .”

 

nhỏ tươi, lộ hàm răng trắng như tuyết : “Thật trùng hợp, cùng nhau đi nhé!”

 

Chúng tôi từ từ cùng nhau leo lên đỉnh núi, khi đến nơi, nhỏ trải một tấm thảm trên mặt đất, sau đó lấy một cái bánh mì từ ba lô và chia nửa cho tôi: “Chị ơi, chị ăn đi.”

 

Tôi nhận lấy: “Cảm ơn.”

 

Tôi không muốn ăn, chỉ ráng nhai để bổ sung năng lượng.

 

Vẫn còn vài giờ nữa mới đến bình minh, tôi và nhỏ cùng nhau trò chuyện, nhỏ kể cho tôi nghe về câu chuyện của ấy.

 

Cô ấy đặt tay chống cằm, : “Em đã trải qua ba lần hóa trị rồi, có chút đau, rồi thì em cũng quen.”

 

“Em đau ở bên trong, mẹ em ở ngoài đang khóc, thấy em, bà ấy vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”

 

“Gia đình em ở nông thôn, mẹ đã phải đưa em lên thành phố lớn để điều trị.”

 

“Bà ấy bị viêm khớp dạng thấp, vì em mà mẹ đã không mua thuốc từ lâu, khi trời mưa bà ấy sẽ không ngủ cả đêm.”

 

“Em không muốn bà ấy phải đau đớn.”

 

Nhìn nước mắt rơi từ đôi mắt long lanh của nhỏ, tôi thấy đau lòng ôm nhỏ vào lòng, trước khi tôi định câu an ủi, điện thoại của tôi reo lên.

 

Triệu Tinh Tinh buông tay tôi : “Chị, chị hãy nghe điện thoại trước đi.”

 

Một số điện thoại lạ gọi đến.

 

“Giang Tuyền ! Em đang ở đâu? Tại sao em lại chặn ? Chỉ lỡ một lần sinh nhật, em thật sự giận sao?”

 

Tinh Tinh mở điện thoại xem thời tiết, nhỏ với tôi : “Chắc có thể xem mặt trời mọc đấy.”

 

Tôi gật đầu, với Giang Thuật : “Đừng tìm tôi nữa, chúng ta đã chia tay rồi.”

 

Anh không nghĩ lời tôi là thật, chỉ nghĩ tôi giận ấy vì không thể ở bên cạnh tôi cùng đón sinh nhật với tôi, ta bất lực : “Em đang đợi mặt trời mọc sao? Em ở đâu? Anh có thể đi cùng em không? Không phải chúng ta đã hứa, khi đi công tác trở về chúng ta sẽ kết hôn sao? Chúng ta sẽ cùng nhau chọn nhẫn cưới, sau này sinh nhật của em sẽ ở bên cạnh em, cho nên em đừng giận nữa không?”

 

“Giang Thuật, tôi không còn tương lai nữa.”

 

Giang Thuật trầm mặc một lát, giọng trầm xuống: “Em đừng linh tinh.”

 

Tôi không muốn nghe thêm một lời nào từ , tôi ngắt cuộc gọi và thêm số này vào danh sách chặn.

 

Tôi với Triệu Tinh Tinh đang tròn mắt tò mò: “Người cũ.”

 

“Anh ấy không biết chị bị bệnh sao?”

 

“Tụi chị không còn liên quan đến nhau, nên ấy không cần phải biết đến điều đó.”

 

Sáu giờ sáng, khói bụi tan thành sương mù sớm mai, phía cuối chân trời, một vầng sáng mặt trời hé lên ánh đỏ cam nhạt.

 

Ánh mặt trời lên dần một cách yên tĩnh, tỏa ra một sự sống mãnh liệt, chiếu sáng một tâm hồn như ngọn cỏ mềm mại chiếu bởi ánh sương mai.

 

Ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của Triệu Tinh Tinh, ấy mỉm mãn nguyện, đưa balo cho tôi: “Chị, chị có thể giữ balo giúp em không? Em muốn đi tới đó chụp ảnh.”

 

Tinh Tinh chỉ về một hướng.

 

Ban đầu tôi không có suy nghĩ nhiều về điều đó, khi cúi xuống, tôi thấy điện thoại của Tinh Tinh ở cạnh balo.

 

Làm sao Tinh Tinh có thể chụp ảnh mà không mang theo điện thoại?

 

10

 

Bỗng dưng tôi chợt nhớ đến câu: “Em không muốn bà ấy phải đau đớn.”

 

Tôi hiểu ra rằng Tinh Tinh đi đâu, tôi hoảng sợ vứt bỏ balo lại chạy theo hướng mà Tinh Tinh đi.

 

Bụng tôi bất chợt đau lên, tôi đưa tay lên giữ bụng và lảo đảo đi suốt cả chặng đường, cuối cùng tìm thấy Tinh Tinh đang đứng bên cạnh một cái cây.

 

Tôi sợ mình Tinh Tinh hoảng, nên tôi nhẹ nhàng tiến lại gần và nhỏ: “Tinh Tinh, em đừng như thế!”

 

Tinh Tinh quay đầu tôi, khóe miệng nhếch lên, không còn sự vui vẻ hồn nhiên như hôm qua.

 

“Chị, chị biết mà, chị đừng cố gắng khuyên em nữa. Mẹ em đã sống một cách quá khó khăn, cha em trước kia là một người nghiện cờ bạc, sau khi qua đời còn để lại cho mẹ một khoản nợ lớn, sau khi vất vả trả hết số nợ đó, em lại mắc bệnh.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...