Cảm giác xa lạ này giống như lưỡi dao, cứa vào tim tôi từng chút từng chút một.
Tôi lắp bắp mở miệng: “Giang Thuật, nếu ấy là của , còn em thì sao?”
Giang Thuật đột nhiên quay đầu, đồng tử trong mắt co lại, nhanh chóng đẩy Lâm Uyển Mộng ra.
Giang Tuyền!
Người đàn ông kia tôi, rồi Giang Thuật và Lâm Uyển Mộng, có vẻ như ta hiểu ra chuyện gì đó.
Người đàn ông tức giận : “Được lắm, dám cấu kết với ta để lừa dối tôi.”
Người đàn ông tức giận cầm ly cà phê đang nóng bốc khói trên bàn ném về phía chúng tôi, Giang Thuật đã không do dự, nghiêng người đưa tay bảo vệ Lâm Uyển Mộng, giơ tay chặn ly cà phê.
Tôi ch.ết lặng tại chỗ, tôi bị cà phê nóng từ cốc bắn tung tóe lên mặt, từng giọt từng giọt cà phê nhỏ xuống từ tóc tôi.
Từ những ánh mắt kinh ngạc và hiếu kỳ của người xung quanh, tôi biết bộ dạng của mình nhếch nhác như thế nào.
Chỉ là, dù thảm hay nhếch nhác như thế, thì nó cũng không bằng nỗi đau khi chứng kiến việc Giang Thuật đưa tay bảo vệ một người phụ nữ khác.
Đây là lần đầu tiên, khi đứng giữa tôi và người khác, ấy lại chọn bảo vệ người khác mà không phải là tôi.
“Giang Tuyền, cậu không sao chứ?!”
“Anh ta chắc là bị điên rồi.......”
Cô thân của tôi hét lên và chạy tới, giúp tôi lau sạch cà phê bị bắn lên người và không ngừng chửi bới người đàn ông đang bị phục vụ kéo ra ngoài.
Tôi không quan tâm điều đó mà chỉ ngơ ngác Giang Thuật.
Vẻ mặt của ngẩn ra, ấy định đi về phía tôi, tôi cầm tay Kiều Nam: “Kiều Nam, tớ muốn về nhà.”
Giang Thuật đi về phía tôi: “Giang Tuyền!”
“Cút đi! Giang Tuyền không muốn thấy mặt ! Thứ đàn ông tệ bạc.”
An Kiều Nam đi lên tát Giang Thuật một cái thật mạnh, sau đó kéo tôi đi.
Giang Thuật đi theo, sau đó dừng lại ở cửa.
Lâm Uyển Mộng ở phía sau , níu lấy góc áo của .
Anh với tôi: “Giang Tuyền, khi về sẽ giải thích với em!”
Tôi thấy đau xót lắm, tôi không còn chút phản kháng mặc cho An Kiều Nam kéo tôi lên xe.
Trên đường về Kiều Nam không ngừng mắng chửi Giang Thuật.
Tôi chỉ biết nắm lấy tay Kiều Nam, cả một quãng đường về mà không một câu.
Sau khi An Kiều Nam về, tôi ngồi co ro trên ghế sofa, từng giọt lệ rơi xuống, trong lồng ngực tôi như bị xé ra, thật sự rất đau.
Thời thơ ấu, bên cạnh tôi chỉ có Giang Thuật
Mãi đến khi lên đại học, tôi mới có người đầu tiên.
Nếu tôi gạt đi Giang Thuật khỏi ký ức của mình, thì ký ức của tôi chẳng còn gì nữa.
Suốt thời gian qua, tôi ít khi nhận những điều gì đó, không một ai dạy tôi cách giữ lại và đấu tranh, vì tôi không biết nên gì cả.
Giang Thuật gọi cho tôi, bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung, sẽ về nhà sớm.
Làm sao tôi có thể không suy nghĩ chứ ? Anh đã cho tôi thấy mọi chuyện, tôi phát hiện rằng tôi không còn là lựa chọn duy nhất trong cuộc đời .
6.
Nửa tiếng sau, Giang Thuật về nhà.
Anh giải thích rằng mẹ của Lâm Uyển Mộng ép ấy đi xem mắt, đối tượng xem mắt là người đàn ông đã ly dị và có khuynh hướng bạo lực gia đình.
Sau khi ấy từ chối, người đàn ông kia không buông tha ấy, luôn theo dõi phiền ấy, nên ấy đã nhờ đóng giả trai để người đàn ông đó bỏ cuộc.
Tôi lay , lên ánh mắt ôn nhu của : “Lúc ly cà phê bị ném đi, đã gì ? ”
Anh ngẩn người một hồi rồi giải thích : “Ly cà phê bị ném về phía Lâm Uyển Mộng, không ngờ rằng khi chặn lại, nó lại bắn tung tóe về phía em.”
Khi nghe đến đây, tôi bỗng nhớ về kỷ niệm thời học quân sự ở đại học, tôi và ấy đang cùng nhau ở một sân tập thể dục.
Một ở phía Nam, một ở phía Bắc
Buổi chiều, có một học sinh nam trong lớp chúng tôi bị say nắng và ngất xỉu, huấn luyện viên cho phép chúng tôi nghỉ ngơi dưới bóng cây.
Ngay khi tôi ngồi xuống, tôi thấy Giang Thuật chạy hết cả sân tập thể dục, hổn hển đến gần tôi.
Tôi ấy với sự ngỡ ngàng, và ấy ôm lấy tôi ngay lập tức và liên tục : "Không sao rồi, không sao rồi..."
"Tại sao lại đến đây?"
“Anh nghe có người trong lớp em bị say nắng, lo lắng rằng người đó là em."
Nhìn những giọt mồ hôi trên trán ấy, trái tim tôi như tan chảy thành những giọt nước, tôi lấy khăn giấy ra và nhẹ nhàng lau cho .
Anh ấy nhắm mắt lại, trông có vẻ như đang cảm nhận.
"Anh còn không hỏi đó là nam hay nữ sao?" Tôi hỏi
"Khi nghe tin đó, trái tim hầu như ngừng đập, thật sự rất lo lắng, không có thời gian để hỏi." Anh ấy đã thế.
Bạn thấy sao?