Anh Không Xứng! – Chương 14

Cô ấy đã không còn cảm giác an toàn và bắt đầu giả bệnh để thu hút sự quan tâm của tôi.

 

Khi nghe Giang Tuyền muốn chia tay, phản ứng ban đầu của tôi là một sự ngơ ngác, sau đó là sự hoảng loạn và sợ hãi.

 

Tôi không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ thế nào nếu như không có Giang Tuyền, nó sẽ là một sự độc đến đáng sợ.

 

Sau khi biết ấy bị bệnh, tôi không thể thở nổi. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng ấy không hề giả vờ bệnh, đó là tín hiệu cầu cứu của ấy mà tôi đã vô lơ đi.

 

Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ thà ch.ết đi còn hơn là sống mà không có ấy.

 

Giang Tuyền rằng sự xuất hiện của tôi chỉ là điều nhắc nhở ấy rằng bản thân đã bị bỏ rơi như thế nào, ấy không muốn gặp tôi nữa.

 

Tôi không muốn thấy ấy đơn, tôi đã không nghe lời ấy và đi tìm An Kiều Nam.

 

Người phụ nữ này không thích tôi, ấy với Giang Tuyền rằng sau thời gian dài ở bên nhau, tôi vẫn chưa cầu hôn Giang Tuyền, chắc chắn tôi là một kẻ tệ bạc.

 

Lúc đó tôi coi thường những lời đó, sau này tôi biết rằng ấy đã đúng.

 

An Kiều Nam tát tôi và hỏi Giang Tuyền đang ở đâu. 

 

Không biết có phải do đã ở bên nhau quá lâu mà tôi có một linh cảm đặc biệt, tôi đoán một nơi.

 

Tôi tìm thấy ấy ở nơi đó, tôi từng lén theo sau ấy đi đến nơi đó và đưa ấy về nhà chung với mẹ của chúng tôi.

 

An Kiều Nam đã đến bên ấy, và tôi cũng có thể tập trung xử lý công việc của mình.

 

Tôi đã bán đi hầu hết cổ phần mà tôi đang nắm giữ. Tôi muốn đưa Giang Tuyền trở về ngôi làng, ở bên ấy và mẹ của chúng tôi, bất kể ấy còn sống hay đã ra đi.

 

Ngay khi tôi mới đến Thanh Đảo, tôi nhận điện thoại từ An Kiều Nam.

 

“Mau đến đây, Giang Tuyền sắp không rồi."

 

Trước mắt tôi trở nên mờ mịt, mọi chuyện sao có thể xảy ra nhanh đến ?

 

Cô ấy nằm trên giường, đầu chìm trong chiếc gối mềm, khuôn mặt trắng bệch, giống như một con bướm yếu đuối bị mưa ướt, nằm thoi thóp trên cành cây, chỉ còn chút hơi tàn cuối cùng.

 

“Sao lại ra nông nỗi như thế?!"

 

An Kiều Nam nằm ở bên đầu giường òa khóc.

 

Tôi lấy ra chiếc nhẫn, là chiếc tôi thấy khi thay bọc ghế sofa, tôi ngay lập tức nhớ lại ngày ấy bất chợt đến việc kết hôn.

 

Cô ấy đã mua chiếc nhẫn, và với tôi về việc kết hôn, khi tôi cần chờ đợi thêm, ấy đã phải cảm thấy đau lòng đến thế nào?

 

"Giang Tuyền, Giang Tuyền..."

 

Tôi gọi tên ấy mấy lần, và đặt chiếc nhẫn lên ngón áp út của ấy: "Chúng ta kết hôn, chúng ta kết hôn không?"

 

Chiếc nhẫn đeo lên ngón tay áp út của ấy.

 

Giang Tuyền chằm chằm vào trần nhà, dường như không ý gì, chỉ thoi thóp : "Không ai tôi cả.”

 

“Anh em, em!"

 

“Anh rằng sau thời gian dài ở bên nhau, chúng ta giống như người thân hơn là người ."

 

Cô ấy biết điều đó!

 

Tôi cảm thấy bây giờ thở ra cũng rất đau đớn, cơ thể không kìm mà run lên: "Xin lỗi, xin lỗi, không phải như , Giang Tuyền, em."

 

"Không ai muốn nghe lời xin lỗi, ai cũng muốn đối xử tốt."

 

"Mệt mỏi thật, tại sao tôi luôn là người bị bỏ rơi?”

 

Giang Tuyền nhắm mắt lại, chiếc nhẫn từ ngón áp út gầy gò của ấy trượt xuống rơi trên sàn nhà, phát ra âm thanh khiến tôi vụn vỡ.

 

Đầu tôi như bị một cái gì đó đập mạnh, cảm giác đau đớn và một cảm giác choáng váng kỳ lạ cùng nhau ập đến, tôi thấy ánh mắt lạnh lùng của An Kiều Nam, tôi nhớ đến khi An Kiều Nam đưa cho tôi một ly nước để tôi thử nhiệt độ cho Giang Tuyền khi tôi mới bước vào.

 

"Đừng mà... không…!!!”

 

Tôi ngã xuống sàn, khi tỉnh lại, căn phòng đã trở nên tối tăm, cả Giang Tuyền và An Kiều Nam đều không có ở đó, trên sàn chỉ còn một chiếc nhẫn.

 

Tôi vội vàng gọi điện cho họ, không biết đã gọi bao nhiêu lần, An Kiều Nam gửi cho tôi một đoạn video qua WeChat.

 

Cô ấy đứng bên bờ biển, cầm hộp tro xương, mở nắp, rải những thứ trong đó ra biển lớn.

 

Tôi bị mắc kẹt ở thành phố không biết ngày về.

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...