Anh Không Xứng Làm [...] – Chương 8

Kẻ cầm gậy bóng chày rời đi, còn Trần Tri Châu thì tiếp tục bám theo tôi.

 

Khi đến chỗ có đèn đường, ta quỳ sụp xuống trước mặt tôi.

 

“Triều Tịch, thật sự không thể quay lại với em sao?”

 

Trần Tri Châu cố gắng nắm lấy tay tôi:

“Thời gian em rời đi, thật sự rất hối hận. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng cầu xin ai điều gì. Nhưng bây giờ, quỳ ở đây cầu xin em, Triều Tịch, xin em hãy tha thứ cho lần này, không?”

 

“Triều Tịch, chỉ lần này thôi, xin em cho một cơ hội sửa sai. Sau này thề sẽ không bất cứ điều gì khiến em phải đau lòng nữa…”

 

Tôi lùi lại vài bước, giữ khoảng cách xa hơn với ta:

“Anh nghĩ sao mà đến ‘một lần, hai lần’? Trần Tri Châu, với tôi, không có cơ hội thứ hai. Chỉ một lần phản bội thôi cũng đủ để tôi từ bỏ .”

 

“Ngay cả việc người đóng giả cướp, cũng không để người ta dùng dao. Sao ? Sợ mình bị đâm à? Nếu muốn diễn vai hùng cứu mỹ nhân, sao không giống một chút?”

 

Tôi mỉa mai ta.

 

“Nếu… nếu tự đâm mình một nhát, em sẽ tha thứ cho chứ?” Trần Tri Châu trông như phát điên.

 

“Triều Tịch, nếu em thấy chưa hả giận, em có thể đâm vài nhát, không? Chỉ cần em tha thứ cho , em muốn cũng . Anh thật sự rất đau khổ, đau đến mức sắp chết rồi…”

 

—------------------

 

“Anh hoàn toàn không thể chấp nhận việc mất em. Dù là Nguyên Hi Hi hay Vân Chỉ, họ từ lâu đã không còn vị trí gì trong lòng tôi. Anh chỉ muốn em, họ hoàn toàn không xứng để so sánh với em…”

 

“Triều Tịch, có phải chỉ khi chết đi thì em mới tha thứ cho không?”

 

“Nếu lúc đó, và Chính Ninh vì những tin nhắn đó mà gặp chuyện, thì dù có chết vạn lần cũng không đủ.” Tôi quay lưng rời đi, không muốn tiếp tục dây dưa với ta nữa.

 

“Triều Tịch!” Trần Tri Châu lớn tiếng gọi, “Đừng đối xử với như thế! Hồi nhỏ mỗi lần phạm lỗi, mẹ đều dùng cách chiến tranh lạnh với . Chẳng lẽ em cũng muốn sao?”

 

“Chúng ta có thể chuyện đàng hoàng không, Triều Tịch?”

 

Tôi bước đi nhanh hơn, không quay đầu lại.

 

Khi Chính Ninh tròn một tuổi, tôi chính thức tiếp quản tập đoàn Hà Thị.

 

Tôi mua một căn hộ gần công ty, đôi khi bận quá, tôi ngủ lại đó vào buổi tối.

 

Trần Tri Châu không thể đợi tôi ở cổng nhà họ Hà, nên chuyển sang đứng chờ ở cổng công ty mỗi ngày.

 

Sau vài ngày như , tôi định nếu còn tái diễn lần nữa sẽ báo cảnh sát.

 

Nhưng vào một buổi chiều ngập ánh hoàng hôn, tôi bất ngờ nhận cuộc gọi từ mẹ Trần Tri Châu.

 

ta bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật.

 

Tôi chẳng nghĩ gì nhiều, tiếp tục sống và việc như bình thường.

 

Tôi và Trần Tri Châu đã ly hôn từ lâu, ta thế nào thì có liên quan gì đến tôi?

 

Tôi sống vì bản thân, không vì ai khác.

 

Những thứ không đủ bền vững vốn dĩ sẽ bị thời gian đào thải.

 

—-----------------

 

Ngoại truyện

 

Trần Tri Châu nằm thực vật suốt chín năm, cuối cùng qua đời.

 

Xuống âm phủ, ta phát điên, không ngừng hỏi các nhân viên việc ở địa phủ:

“Anh có thể cho tôi biết, vợ cũ của tôi đã tha thứ cho tôi chưa?”

 

Nhân viên địa phủ bị ta phiền quá mức, đành trình báo việc này lên Diêm Vương.

 

Trong lúc chờ hồi đáp, Trần Tri Châu nhàm chán đến cực độ, tiếp tục bám lấy các nhân viên hỏi đủ thứ.

 

Một nhân viên không chịu nổi sự quấy rầy, tự ý mở chiếc gương “Tiền kiếp và Hiện tại”, hỏi ta muốn xem gì.

 

Nhân viên rằng ngoài cuộc đời của bản thân, ta có thể xem bất kỳ ai khác.

 

Trần Tri Châu ngồi suy nghĩ một lúc rồi :

“Tôi muốn xem người em tốt của tôi, Kỳ Nguyên, mười năm qua sống thế nào.”

 

Nhân viên địa phủ liền chiếu bức tranh về cuộc sống của Kỳ Nguyên.

 

Trần Tri Châu thấy người “tốt” của mình – một “kẻ cặn bã” đích thực – đã sống ra sao sau đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...