Anh Không Xứng Làm [...] – Chương 7

 

Khi tiệc đầy tháng kết thúc hoàn toàn, Tư Gia cũng bước lên tìm tôi.

 

Cô ấy đưa cho tôi món quà đã chuẩn bị từ trước, sau đó lấy điện thoại mở một đoạn ghi âm:

 

• Nguyên Hi Hi:

“Kỳ Nguyên, lúc bỏ em để ra nước ngoài, em có rồi, nếu có bản lĩnh thì hãy chết luôn ở đó, đừng bao giờ quay về. Nếu không, em không biết mình sẽ ra chuyện gì…”

 

• Kỳ Nguyên:

“Em vẫn còn giận , đúng không? Anh đã rồi, ngày đó không còn lựa chọn nào khác. Dù , em vẫn không chịu tha thứ cho sao?”

 

• Nguyên Hi Hi:

“Kỳ Nguyên, em không tin không còn chút cảm nào với em…Tuần trước em trở về nước, em đã gửi rất nhiều tin nhắn cho , bảo rằng chúng ta gặp nhau một lần đi. Anh đã kết hôn 5 năm rồi, bảo em đừng quấy rầy .”

“Nhưng sau đó em , nếu trong lòng vẫn còn một chút cũ nào với em , thì hãy đến dự tiệc đầy tháng con của Trần Tri Châu. Em sẽ đến, để chúng ta có thể gặp nhau.”

 

• Kỳ Nguyên:

“Em muốn gì đây? Giữa chúng ta không còn khả năng nào cả.”

 

• Nguyên Hi Hi:

“Em không tin không muốn quay lại với em . Giờ nhà em đã hồi phục, mẹ chắc chắn sẽ không ghét bỏ em , cũng không cản trở chúng ta nữa. Anh chỉ cần đồng ý ly hôn với vợ , em sẵn sàng chịu điều tiếng, chịu mọi áp lực dư luận… để cưới .”

 

“Kỳ Nguyên, còn nhớ đứa con năm đó không? Mẹ đã đưa cho em một tấm séc, bảo em đừng phiền nữa. Em giận quá, đã từ bỏ đứa bé… Anh từng mong mỏi đứa trẻ ấy đến thế. Xin lỗi, lúc đó em không hề muốn điều này…”

 

 

—------------------

 

Nghe xong đoạn ghi âm, tôi giận dữ đến cực điểm.

 

Thì ra, Nguyên Hi Hi không chỉ là “ánh trăng sáng” của Trần Tri Châu mà còn là “ánh trăng sáng” của Kỳ Nguyên.

 

Không ngạc nhiên khi trước đây hai người họ chơi với nhau thân thiết đến . Hóa ra, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngay cả người họ cũng giống nhau.

 

Tư Gia thở dài một hơi:

“Kỳ Nguyên và Nguyên Hi Hi vừa rời đi, mình liền theo sau xem thử. Không ngờ lại nghe họ ôn lại chuyện cũ bên hồ lớn ở vườn hoa… Thật sự, quá đáng thương.”

 

Tôi nắm chặt tay ấy, lòng đau như cắt:

“Tư Gia, cậu định gì bây giờ?”

 

“Ly hôn.” Tư Gia dứt khoát, không chút do dự:

“Bây giờ nghĩ lại, mình cảm thấy mọi thứ thật quá nực .”

 

“Lúc đầu Kỳ Nguyên phải ra nước ngoài bàn công chuyện nên không định đến dự tiệc đầy tháng. Nhưng sau đó ta đột nhiên đổi ý, hoãn chuyến đi nước ngoài để đến đây. Khi ấy mình không hiểu tại sao, giờ thì đã rõ mọi chuyện.”

 

“Không chỉ ngoại về thể xác mới gọi là phản bội, ngoại về tinh thần cũng tính.” Nước mắt Tư Gia rơi trên mu bàn tay tôi:

“Thôi cứ xem như mấy năm qua mình đã dốc lòng một kẻ không đáng, như thể nuôi một con chó vô tri.”

 

“Mình cũng chỉ vừa nhận ra hôm nay thôi… Anh ta chưa bao giờ mình cả.” Tư Gia cúi đầu, giọng nghẹn ngào:

“Sao có thể cam lòng chứ…”

 

—------------------

 

Sau khi ly hôn với Trần Tri Châu, tôi dứt khoát rời khỏi nhà họ Trần cùng con .

 

Một ngày nọ, tôi đang đi trên con đường nhỏ không có đèn đường, bất ngờ có một người xuất hiện chặn đường tôi.

 

“Đưa hết tiền ra đây!”

 

Dưới ánh trăng mờ nhạt, tôi thấy hắn cầm trên tay một cây gậy bóng chày.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã có một người lao ra chắn trước mặt tôi và xông vào đánh nhau với kẻ đó.

 

Nhìn kỹ lại, tôi nhận ra người kia chính là Trần Tri Châu.

 

Chúng tôi đã kết hôn 5 năm, việc nhận ra ta không khó chút nào.

 

Cuối cùng, Trần Tri Châu hoàn toàn bị áp đảo, nằm gục dưới đất và bị đánh tới tấp.

 

“Triều Tịch, chạy mau! Đừng lo cho !” Trần Tri Châu cố gắng hét lên.

 

Tôi đứng yên tại chỗ, cảm thấy mọi thứ thật nực .

 

“Trần Tri Châu, vui không?” Tôi hỏi, giọng lạnh lùng.

 

Hai người đang đánh nhau liền khựng lại tại chỗ.

 

Trần Tri Châu lồm cồm bò dậy, đứng ngượng ngùng, rồi khó xử lên tiếng:

“Sao em lại nhận ra chứ…”

 

—------------------

 

Tôi không nhịn mà bật lạnh:

 

“Bây giờ ai đi cướp mà lại cầm gậy bóng chày thay vì dao? Anh nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Tôi sống từng này năm chưa từng gặp cướp, thế mà vừa ly hôn xong, lại xảy ra chuyện này?”

 

Diễn xuất của Trần Tri Châu quá lộ liễu, tôi không khó để đoán ra tất cả.

 

Anh ta thật giống như một trò .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...