Tôi giáng thêm một cái tát nữa.
“Cô ta gửi những tin nhắn này để khiêu khích tôi ngay trước ngày dự sinh. Cô ta muốn tôi chết cả mẹ lẫn con sao?”
“Trần Tri Châu, bao nuôi nhân , ra con riêng, dẫn nhân ra nước ngoài chơi, để ta có số điện thoại của tôi và gửi tin nhắn thách thức – sao dám tất cả những việc này?”
Trần Tri Châu ngồi sụp xuống đất, mặt mày đau khổ, như thể bị rút cạn sức lực:
“Anh… Triều Tịch, …”
Khi mẹ ta bước vào, bà thấy cảnh tượng này.
Bà đứng sững lại, cúi xuống nhặt chiếc điện thoại trên sàn lên xem, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Nhanh chóng bước đến trước mặt Trần Tri Châu, bà chỉ thẳng vào ta, giận dữ :
“Từ nhỏ đến lớn… ba mẹ đã cho con học ở những nơi tốt nhất, dạy dỗ con nghiêm khắc nhất, mà cuối cùng lại dạy ra một kẻ như con sao?”
Bà tát ta một cái mạnh đến mức khóe miệng ta rướm máu:
“Con giỏi lắm, Trần Tri Châu, thật sự giỏi lắm!”
“Con những chuyện này là muốn bôi nhọ ai đây?”
“Con rốt cuộc định gì, con đặt Triều Tịch ở vị trí nào hả, Trần Tri Châu? Con muốn bức chết ba mẹ hay sao?”
“Con có biết, chỉ cần một câu ‘đời tư hỗn loạn’ của con thôi cũng đủ để hủy hoại 40 năm nỗ lực của ba con không?”
Mẹ của Trần Tri Châu là một giảng viên đại học, thường ngày luôn giữ lý trí và phong thái điềm đạm, hôm nay bà đã nổi giận thật sự.
Trần Tri Châu nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má.
“Mẹ, con biết sai rồi. Triều Tịch, xin lỗi… Anh thật sự biết mình sai!”
Anh ta bắt đầu tự tát vào mặt mình:
“Triều Tịch, tha thứ cho đi. Hãy cho thêm một cơ hội nữa. Anh thề sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa…”
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi biết rằng có những chuyện không thể mềm lòng.
Những suy nghĩ mà ta có, không đáng tha thứ, huống chi ta đã thực sự biến chúng thành hành . Tôi tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ ai mà tự ủy khuất bản thân.
Tôi bị phản bội, không phải vì tôi không đủ tốt, cũng không phải lỗi của tôi, mà vì Trần Tri Châu quá tồi tệ, vừa muốn ăn trong bát, lại muốn sang nồi.
…
—---------------------
Vài giờ sau, Trần Tri Châu quay lại, và vừa bước vào phòng, ta lại quỳ xuống.
Anh ta đưa cho tôi một tờ giấy:
“Triều Tịch, em đi, đừng lờ nữa. Em xem này, đã ép người ta đưa Vân Chỉ đi thai rồi! Anh đã rồi, chỉ công nhận Chính Ninh là con của thôi. Triều Tịch, em đi…”
Tôi chẳng buồn cầm lấy thứ ta đưa, chỉ lạnh lùng ta:
“Anh thật đáng thương, Trần Tri Châu.”
“Triều Tịch, thật sự không còn hy vọng nào cho chúng ta sao?” Trần Tri Châu bật khóc, nước mắt rơi lã chã:
“Anh thật sự rất hối hận. Mỗi lần nghĩ lại, chỉ muốn tự chết chính mình…”
“Anh biết mình đã sai, và cũng biết rằng, một khi em biết chuyện này, em sẽ không bao giờ ở bên nữa. Nhưng mỗi lần nghĩ đến điều đó, đều đau đớn đến không chịu nổi. Anh không muốn phạm sai lầm…”
“Anh luôn sống trong lo sợ, rất sợ chuyện này bị phơi bày, và vì sai lầm của mình, hoàn toàn tuyệt vọng.”
“Biến đi.” Tôi lạnh lùng .
“Nhưng… thật sự em, Triều Tịch. Anh không thể chịu nổi việc mất em và Chính Ninh!”
“Em có biết không, Triều Tịch, tại sao lại chuyển toàn bộ cổ phần mà ông nội và ông ngoại để lại cho Chính Ninh không?”
“Vì hồi nhỏ, nhà chỉ có mình là con, ba mẹ là những người cầu toàn, luôn đòi hỏi phải mọi việc một cách hoàn hảo nhất. Vì thế, từ nhỏ đã sống trong áp lực…”
“Lúc đó, đã thề rằng sau này sẽ đối xử thật tốt với con cái của mình. Anh thật sự rất Chính Ninh, và cũng rất em, Triều Tịch. Anh không thể chịu nổi việc mất hai người!”
“Gia đình này vừa mới có hình hài của một gia đình. Quan hệ giữa và ba vừa mới dịu lại, và mẹ vừa mới có thể đối xử với nhau như mẹ con bình thường. Anh thật sự không muốn mất tất cả điều này…”
Tôi cúi đầu lau nước mắt, giọng lạnh tanh:
“Tôi đã rồi, cút ra ngoài. Trần Tri Châu, không hiểu tiếng người à?”
Bạn thấy sao?