Anh Không Xứng Làm [...] – Chương 2

“Mẹ ơi, sao con vừa thấy Tri Châu trông như thức trắng cả đêm, ra ngoài còn ngáp liên tục ?”

 

Tôi đáp:

“Con vừa hỏi rồi, ấy bảo tối qua bật đèn ngủ Chính Ninh suốt cả đêm.”

 

Mẹ chồng tôi trợn tròn mắt kinh ngạc:

“Thằng bé này có phải đầu óc có vấn đề không?”

 

“Nếu thừa năng lượng thì vào thư phòng mà xem tài liệu, bật đèn ngủ phiền con và Chính Ninh ngủ gì. Mẹ thật hết nổi. Không , mẹ phải ra mắng nó một trận!”

 

Mẹ chồng hùng hổ đi ra, tôi dở khóc dở .

 

Khoảng nửa phút sau, thân của tôi, Ôn Tư Gia, bước vào:

“Trần Tri Châu lại sao mà bị mắng thế? Lúc vào cửa mình còn nghe Tống dạy dỗ ta.”

 

Tư Gia bắt đầu bắt chước giọng điệu của mẹ chồng tôi:

“Trần Tri Châu, con bị bệnh à? Trước giờ sao mẹ không biết con ngốc đến mức này? Con có biết sẽ phiền Triều Tịch và Chính Ninh ngủ không? Sao con chẳng việc gì ra hồn, chỉ biết hỏng hết chuyện! Con cố chọc tức mẹ đúng không?”

 

Tôi càng nghe càng thấy buồn .

 

Khi tôi giải thích lý do với Tư Gia, ấy vẻ mặt ngạc nhiên kiểu người già đi tàu điện ngầm điện thoại:

“Trần Tri Châu… Thôi, Tống đã mắng ta rồi thì bỏ đi.”

 

Tư Gia cẩn thận chạm nhẹ tay vào bàn tay nhỏ xíu của con tôi:

“Con bé nhỏ quá. Con đỡ đầu của mình xinh đến mức này, mẹ đỡ đầu mà cảm thấy tự hào ghê gớm.”

 

Tôi và Tư Gia là thân nhất của nhau, từ trước khi con tôi ra đời, chúng tôi đã hứa sẽ để ấy và chồng cha mẹ đỡ đầu của con bé.

 

Tư Gia con bé như thể báu vật quý hiếm, ánh mắt không thể rời khỏi nó:

“Triều Tịch, cậu quá đỉnh rồi, cậu thật sự sinh ra một con người!”

 

Tôi: “… “

 

Ôn Tư Gia, cậu đúng là biết cảm thán.

 

—---------------------

 

“Tiệc đầy tháng của bé tổ chức vào ngày kia đúng không?” Tư Gia vừa hỏi vừa lấy ra chiếc điện thoại công việc của tôi từ túi xách:

“Cái điện thoại này cậu để quên ở chỗ mình hơn một tháng rồi đấy.”

 

“Đúng , thiệp mời đã gửi đi rồi.” Tôi nhận lấy điện thoại từ tay ấy.

 

Tháng trước, Tư Gia đến nhà tôi lấy một tập tài liệu không mang tính thương mại. Trong lúc sắp xếp, tôi không hiểu sao lại kẹp nhầm điện thoại công việc của mình vào, thế là ấy tiện tay mang đi.

 

Đến khi tôi phát hiện ra, ấy đã ở sân bay.

 

Cứ thế, chiếc điện thoại bị Tư Gia mang theo ra nước ngoài trong chuyến công tác.

 

Tôi không thường dùng điện thoại này để liên lạc với gia đình và bè, công việc của tôi cũng tạm ngưng một thời gian, nên tôi không vội lấy lại. Vì , tôi không cầu ấy gửi trả.

 

Giờ đây, sau một thời gian dài, chiếc điện thoại đã hết pin từ lâu.

 

“À, đúng rồi.” Tư Gia đột nhiên :

“Trần Tri Châu trước đây còn gọi cho mình, hỏi xem điện thoại này có phải ở chỗ mình không. Anh ấy sẽ đến nhà mình lấy. Mình bảo là mình đang ở nước ngoài, thế là ấy không thêm gì nữa, chỉ bảo để mình mang về rồi đưa cho ấy, ấy sẽ chuyển lại cho cậu.”

 

“Ban đầu mình còn thấy ấy chu đáo, sau hai ngày lại thấy hơi lạ, nên mình bịa đại là mất điện thoại rồi. Mình bảo lúc nhảy dù điện thoại rơi xuống vực, thế là ấy không hỏi nữa.”

 

“Tịch à, cậu nghĩ xem, ấy có giấu cậu điều gì không?” Tư Gia ghé sát lại gần tôi.

 

“Thật sao?” Tôi hơi nghi ngờ. “Sao mình chưa từng nghe ấy nhắc đến chuyện này?”

 

Tôi sạc điện thoại một lúc rồi bật lên xem tin nhắn.

 

Hầu như không có tin nhắn công việc, phần lớn chỉ là tin rác.

 

—---------------------

 

Tôi lật xem điện thoại, tay bỗng run lên, màn hình dừng lại ở ba tin nhắn.

• [Tin nhắn 1]:

“Tôi mang thai con của chồng chị, Trần Tri Châu. Tôi đã kiểm tra, đó là con trai. Tôi biết chị sẽ không chấp nhận tôi, tôi hy vọng chị có thể chấp nhận đứa trẻ này. Tôi và chồng chị mới là đích thực.”

• [Tin nhắn 2]:

“Sao chị không trả lời? Tôi biết đây là số của chị, tôi đã hỏi thăm kỹ rồi.”

• [Tin nhắn 3]:

“Chị có biết chồng mình đang ở đâu không? Anh ấy có với chị rằng đang đi công tác nước ngoài không? Sự thật là ấy đang đưa tôi đi chơi ở nước ngoài. Con chị sắp sinh rồi phải không? Nhưng điều đó có quan trọng không? Chị vẫn không giữ trái tim ấy.”

 

Điện thoại rơi xuống chăn, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

 

“Chuyện gì ?” Tư Gia nhặt điện thoại lên, liếc qua màn hình một cái.

 

“Chuyện này…”

 

Cô ấy cũng không thêm gì nữa, chỉ nắm chặt tay tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Triều Tịch, cậu ổn chứ?”

 

“Trần Tri Châu đâu?” Tôi bỗng thấy hoang mang, “Tư Gia, cậu gọi ấy vào đây giúp mình không? Cậu bế con qua phòng ấm bên cạnh một lát nhé.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...