Anh Không Xứng Làm [...] – Chương 11

Nguyên Hi Hi nắm chặt tay chồng cũ và con trai lớn:

“Chúng ta ba người rời khỏi đây, ra nước ngoài ngay.”

 

Cô ta nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không ai biết. Nhưng thực ra, hàng xóm đối diện đã thấy tất cả qua cửa sổ và lập tức báo cảnh sát.

 

Khi cả ba vừa rời khỏi cổng khu chung cư, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

 

—-----------------

 

 

Trần Tri Châu xem đến đây mà bàng hoàng, không thốt nên lời.

 

Lúc này, Diêm Đào Mộc, con của Diêm Vương, bước đến phía sau ta:

“Xem đã thỏa mãn chưa? Tôi nghe không chịu đi đầu thai, ở đây hét om sòm đòi xem thử xem vợ cũ của đã tha thứ cho chưa.”

 

trước mắt rất xinh đẹp, cả người toát lên khí chất cao quý. Trần Tri Châu ngẩn ra.

 

Người bên cạnh đá ta một cái:

“Này, sao không trả lời? Đây là con của Diêm Vương đấy, thân phận tôn quý!”

 

Trần Tri Châu cúi đầu:

“Khi còn sống, nhà tôi cũng rất giàu.”

 

Diêm Đào Mộc khẩy:

“Thật nực , người chết rồi mà vẫn cứ thích khoe chuyện khi còn sống. Anh có số mệnh tốt, chẳng phải cũng tự hủy hoại cuộc đời mình sao?”

 

Trần Tri Châu không tranh luận về gia thế nữa, ta quỳ xuống đất:

“Tôi xin , hãy cho tôi xem liệu vợ cũ của tôi có tha thứ cho tôi sau khi tôi chết không?”

 

“Tôi gặp tai nạn trên đường đến tìm ấy để xin lỗi, rồi trở thành người thực vật. Trong chín năm tôi nằm đó, liệu ấy có hối hận vì không tha thứ cho tôi sớm hơn không?”

 

“Cái chết là liều thuốc tốt nhất để tô vẽ. Giờ tôi đã chết, liệu ấy có bắt đầu nhớ tôi không? Xin , tôi chỉ cần một câu trả lời để chứng minh rằng cái chết của tôi có ý nghĩa.”

 

Diêm Đào Mộc lớn:

“Tha thứ cho ? Anh đúng là tự cao quá mức. Thôi , cũng không tin. Để tôi cho xem đám tang của .”

 

Trần Tri Châu lại đứng trước gương “Tiền kiếp và Hiện tại” để xem đám tang của mình.

 

Anh ta thấy nhiều gương mặt quen thuộc, không ai rơi một giọt nước mắt.

 

Mẹ ta thậm chí còn nắm tay Hà Triều Tịch :

“Chính Ninh không cần một người cha có vết nhơ như thế. Nó chết rồi, không tốn tài nguyên y tế nữa, chúng ta cũng thanh thản hơn.”

 

Trần Tri Châu cảm thấy như chết thêm lần nữa khi thấy vợ cũ của mình gật đầu đồng ý.

 

Anh ta còn thấy Hà Triều Tịch với thân:

“Tối qua tôi mơ thấy Trần Tri Châu, rồi sáng nay bệnh viện báo tin ta qua đời. Thật ô uế, ngay cả khi chết cũng phải báo mộng cho tôi, thật quá xui xẻo.”

 

Trần Tri Châu quỳ dưới đất, đám nhân viên địa phủ vây quanh mình, tuyệt vọng :

“Tôi gặp tai nạn trên đường đi xin lỗi ấy. Chẳng lẽ điều đó không đủ để bù đắp sao? Tại sao ấy không tha thứ cho tôi, thậm chí còn coi tôi là điều xui xẻo?”

 

“Và nữa, tại sao tôi không thấy con mình ở đám tang? Tôi là cha của nó mà. Nó còn nhỏ như đã mất cha, tại sao không đau buồn? Tại sao không đến tôi lần cuối?”

 

Mọi người xung quanh không nhịn , khóe miệng giật giật, cảm thấy chuyện này thật sự quá hoang đường.

 

—-----------------

 

Diêm Đào Mộc Trần Tri Châu đang vô cùng thê thảm:

“Giờ thì xem xong rồi, hài lòng chưa? Theo quy định, sau khi xem cái này, sẽ không thể đầu thai nữa. Lẽ ra có thể chuyển kiếp, giờ thì không. Tôi chỉ có thể sai người ném vào địa ngục thôi.”

 

Cô vừa dứt lời, lập tức có người kéo Trần Tri Châu đi.

 

Anh ta sợ đến mức không nổi lời nào. Lúc đó, nghe thấy một đứa trẻ hỏi vừa rồi:

“Chị Đào Mộc ơi, địa ngục là gì? Đây chẳng phải là địa phủ sao?”

 

“Địa ngục ấy à, là một phần của địa phủ. Địa phủ chúng ta lớn lắm.”

 

“Thật sao? Em chưa từng thấy địa ngục trông như thế nào. Chị Đào Mộc ơi, chị dẫn em đi xem không?”

 

“Ngốc quá! Địa ngục vào rồi thì không ra đâu. Với lại, chị Đào Mộc sắp bận lắm. Điểm thi của địa phủ đã có, chị đứng hạng bét toàn địa phủ, Lưu Mộc hạng áp chót, còn chị Khê Mộc hạng ba từ dưới lên. Cả ba sắp bị gia đình mắng chết rồi. Sắp tới chúng ta còn bị xuống nhân gian tham gia chương trình kinh dị bắt ma nữa…”

 

—-----------------

 

Từ từ, mọi âm thanh đều biến mất. Trần Tri Châu bị giam vào một nơi tối đen như mực.

 

Ngay sau đó, ta nghe thấy một giọng tuyên án:

“Đày xuống tầng thứ 18 của địa ngục.”

 

“Xuống tầng 18 địa ngục sẽ phải chịu đựng gì?” Trần Tri Châu hoảng loạn hỏi.

 

Có người trả lời:

 

“Lên núi đao, xuống biển lửa, bị đánh đập tra tấn, lột da lộ xương, gãy tay đứt gân, chìm đắm ngàn năm không đạt gì, đọa lạc vĩnh viễn không bao giờ thoát thân…”

 

(Kết thúc toàn văn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...