Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi sinh con . Trần Tri Châu đã chuyển toàn bộ cổ phần đứng tên mình cho con bé.
Người ngoài chúc mừng tôi vừa hạ sinh một tiểu thư, rằng hóa ra hôn nhân hào môn cũng có chân thành.
Nhưng tôi chỉ nhạt, bình thản lấy ra một bản “Thỏa thuận ly hôn”.
Người chồng vợ như mạng trong miệng người đời - Trần Tri Châu, chỉ gương mặt tôi vì nó giống với người con mà ta mãi lưu luyến.
Việc dùng tiền để bù đắp, chẳng qua chỉ vì ta cảm thấy áy náy.
Sau này, tôi mang theo con rời đi. Anh ta chặn đường tôi:
“Anh đã có lỗi với em. Bất cứ điều gì em cầu, đều sẽ đáp ứng.”
Tôi lạnh hai tiếng:
“Con , tiền, nhà, bất sản và mạng sống của . Những thứ đó, có thể cho tôi hết không?”
Anh ta lập tức đỏ mắt, giọng run rẩy:
“Triều Tịch, có tội, không đáng chết.”
—---------------------
Khi Trần Tri Châu từ nước ngoài trở về, con đã chào đời. Cái tên của con bé là do ông nội đặt - Trần Chính Ninh.
“Chính thông nhân hòa, nhân dân an ninh” (Ý chỉ xã hội hòa bình, dân chúng an ổn).
Trần Tri Châu bế con bé lên, ngẩng đầu tôi, đôi mắt đã đỏ hoe:
“Xin lỗi em, Triều Tịch. Anh không thể về kịp lúc.”
Anh ta đầy vẻ áy náy:
“Chuyến bay bị trì hoãn vì thời tiết khắc nghiệt, phải chờ rất lâu ở sân bay nước ngoài, bây giờ mới về … Anh vốn định mượn trực thăng của ở trong nước, em cũng biết đấy, vì tính chất công việc của ba , không thể quá phô trương. Xin lỗi… Anh đã không thể ở bên em…”
Ôm con trong tay, nước mắt ta tuôn rơi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Trần Tri Châu khóc. Tôi hơi bối rối:
“Anh ngàn vạn lần đừng để nước mắt rơi vào người con bé, nó vừa mới ngủ đấy.”
Trần Tri Châu cẩn thận đặt con xuống cạnh tôi:
“Nó sẽ là đứa con duy nhất của , Triều Tịch.”
Lúc ta câu này, tôi cảm thấy biểu cảm của ta có phần nghiêm túc thái quá, cũng không nghĩ nhiều.
Khi Chính Ninh gần đầy tháng, tôi và con trở về nhà cũ của Trần gia.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy Trần Tri Châu đang ngồi bên giường, bế con đã tỉnh dậy từ lúc nào.
—---------------------
Trần Tri Châu trông có vẻ tiều tụy, tôi không khỏi thắc mắc:
“Tri Châu, sao lại bế con ngồi đây? Sao nó dậy sớm thế? Hôm qua đi đâu, em ngủ rồi mà vẫn chưa về. Anh tăng ca ở công ty à?”
“Không, về lúc hơn 10 giờ, rồi bật đèn ngủ ngồi ngắm con bé cả đêm.”
“Hả?” Tôi thật sự không hiểu nổi hành này của ta.
“Anh thật sự nó cả đêm? Đừng phiền con bé ngủ chứ.”
Trần Tri Châu không ngờ tôi lại thế, bèn :
“Triều Tịch, sao em sinh con xong liền không nữa?”
Tôi bị chọc :
“Anh bị bệnh hả Trần Tri Châu? Con còn nhỏ xíu, đã tranh sủng với nó rồi.”
“Đúng rồi.” Anh ta đưa tôi một tập tài liệu:
“Triều Tịch, em xem đi. Anh đã ký giấy tự nguyện chuyển nhượng.”
“Anh quyết định chuyển toàn bộ cổ phần đứng tên cho Chính Ninh. Vì công việc của ba , mẹ không thể tham gia vào các hoạt thương mại, nên ông nội và ông ngoại đã để một phần cổ phần đứng tên . Anh ký giấy chuyển nhượng, từ giờ tất cả sẽ là của Chính Ninh.”
Tôi sững người:
“Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
“Chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi.” Anh ta cúi đầu con trong lòng:
“Anh nhất định sẽ là một người cha tốt, Triều Tịch.”
Tôi gật đầu, biểu thị tin tưởng.
Tôi nhận lấy Chính Ninh, đặt con bé bên cạnh, một lát sau nó lại ngủ.
Sau khi Trần Tri Châu ra ngoài, mẹ ta bước vào, mang theo bát canh.
Bà vui vẻ:
“Triều Tịch, hôm qua con muốn uống món canh này, mẹ đã gọi điện cho mẹ con để học cách nấu. Con nếm thử xem có vừa miệng không.”
“Mẹ để mọi người trong nhà nếm thử rồi, ai cũng khen ngon nên mẹ mới yên tâm.”
Tôi mỉm cảm ơn.
Mẹ của Trần Tri Châu luôn hài lòng với tôi, chúng tôi vẫn sống hòa thuận.
Trần gia và Hà gia vốn là thế giao, tôi và Trần Tri Châu quen biết từ nhỏ, hôn nhân của chúng tôi cũng xem như là liên hôn.
Bạn thấy sao?