Anh Không Phải Là [...] – Chương 2

5

Tôi giẫm mạnh lên chân hắn, dùng sức đẩy ra:

“Anh uống nhầm thuốc à?”

Trong mắt tôi không có chút dao nào, nên hắn chẳng thể ra điều gì khác lạ.

Một lúc sau, Giang Trầm lại áp sát,

bóp nhẹ phần eo mềm của tôi, cợt:

“Hôm nay vừa xem một đoạn phim truyền hình về đóng thế cảm, thấy sao? Anh diễn giống không?”

“…”

“Chọc em thôi bé con, ai bảo sáng nay em ra khỏi nhà mà không thơm cái nào, đây là hình dành cho em đấy.”

“…”

Nghĩa là… hắn vẫn chưa biết gì sao?

Thật ra tôi cũng không muốn kết thúc màn kịch này quá sớm.

Các người bày trò giỡn tôi,

còn muốn phủi tay bỏ đi như chưa từng có chuyện gì?

Đâu ra chuyện tốt đẹp như thế?

Thấy tôi đờ ra, không trả lời,

hắn liền cúi xuống cắn nhẹ vành tai tôi:

“Bé con, chẳng phải đã đừng gọi là A Tứ nữa sao?”

Tôi bật lại:

“A Tứ A Tứ A Tứ! Anh vứt máy ảnh và mô hình của em, em còn chưa nguôi giận đó, lại còn mấy câu kì quái nữa! Em không thèm để ý tới đâu!”

“Anh sai rồi, sẽ sửa.” – hắn cúi đầu xin lỗi.

Tôi hừ nhẹ:

“Vậy bồi thường đi, mua cái mới cho em là em tha thứ.”

Hắn gật đầu cái rụp:

“200 ngàn đủ không? Lát chuyển khoản.”

Đủ, quá đủ rồi.

Nhiều gấp mấy chục lần tiền lương thực tập ta trả cho tôi.

Sớm biết tiền của Giang Trầm dễ moi thế này,

tôi đã bám lấy hắn từ lâu rồi,

còn tốn công đi nịnh mấy đứa chó mèo gì.

Tôi cong môi khẽ, xoay người nâng mặt hắn lên hôn một cái:

“Anh hôm nay sao thế? Có phải mệt vì giải đua không?

Để em thơm thơm một cái xả stress nha, không?”

Người đàn ông khẽ , nắm lấy tay tôi đặt lên môi,

rồi bắt đầu hôn từng ngón tay tôi, nhẹ nhàng liếm mút…

“Được bé con mời gọi, nào dám từ chối.”

Đầu ngón tay như có dòng điện tê dại lan khắp người,

nụ hôn cháy bỏng bắt đầu trượt xuống xương quai xanh rồi cổ.

Khoảng thời gian qua thỉnh thoảng chúng tôi có hôn nhau,

vẫn chưa đi xa hơn.

Không biết là do hắn cố kìm nén, hay là vẫn còn dè chừng.

Lần nào cũng là tôi chọc hắn đến nửa chừng, rồi viện cớ dừng lại, dằn vặt hắn.

Như lúc này.

Tôi mềm nhũn ngã vào lòng hắn, nũng:

“Xin lỗi mà~ Em tới tháng rồi… Anh ráng nhịn một chút nha~”

Giang Trầm khẽ cau mày:

“Anh nhớ vẫn còn mấy ngày nữa mà? Em có thấy khó chịu ở đâu không?”

Tôi lắc đầu:

“Không biết nữa… chắc do mấy ngày chạy ngoài trời mệt quá.”

Hắn không thêm, chỉ nhẹ nhàng bế tôi đặt lại lên giường.

Đút cho tôi một cốc nước đường đỏ rồi bước vào nhà tắm:

“Ngủ đi, đi ‘giải quyết’ một chút.”

Tiếng nước trong phòng tắm kéo dài suốt một tiếng.

Cuối cùng hắn trở ra, vòng tay ôm tôi từ phía sau,

bàn tay ấm áp phủ lên bụng tôi:

“Ngủ đi, xoa cho em.”

Cơ thể Giang Trầm thật ấm áp, đến mức khiến người ta say mê.

Có một khoảnh khắc,

tôi đã nghĩ—

Giá mà người đính hôn với tôi không phải Giang Tứ, mà là Giang Trầm thì tốt biết bao.

Giá như người có thể cho tôi hạnh phúc, là ấy.

Như , tôi đã không phải chịu đựng sự sỉ nhục từ Giang Tứ:

“Tống Miễu, em ngoan ngoãn thơm một cái, sau này không tìm nữa, chỉ mình em, không?”

Không bị mấy cũ của hắn dày vò:

“Cô là Tống Miễu à? Nhìn cũng xinh đấy, A Tứ sẽ không thích loại mọt sách như đâu~”

“Tống Miễu, mà dám đánh tôi, tôi méc A Tứ liền, để ấy dạy dỗ !”

Không cần phải vì ý nguyện của ba mẹ mà ép mình đi lấy lòng Giang Tứ.

Không cần giấu giếm việc đăng ký nguyện vọng hai vào ngành nhiếp ảnh mà tôi thực sự thích.

Không cần phải dậy sớm thức khuya thêm vất vả để đóng học phí chuyên ngành phụ và mua thiết bị.

Không cần phải tranh cãi vô nghĩa với cha mẹ về chủ nghĩa tự do, không cần một mình chống chọi với những lời đồn độc mồm ở trường như “vợ sắp đặt”, “con nhãi theo đuổi vô vọng”.

Nhưng…

Sắp đặt của người lớn, chưa bao giờ đến lượt một đứa trẻ quyết định.

Ngay cả Giang Trầm,

cũng chẳng thể chống lại quyết định của cha ấy.

Vợ tương lai của ấy… chắc chắn chỉ có thể là người xuất sắc hơn tôi.

6

Tôi và Giang Trầm cách nhau năm tuổi.

Trong mười mấy năm qua thật ra giữa chúng tôi gần như chẳng có mấy giao điểm.

Lần đầu tiên gặp mặt, là ở trước cửa một quán giải trí.

Hôm đó, tôi vừa giao bó hoa mà Giang Tứ định dùng để tán .

Vừa quay người đi ra, liền đâm sầm vào Giang Trầm.

Ánh mắt thâm trầm, quần áo xộc xệch, trông như vừa vội vàng chạy đến.

“Tống Miễu? Em gì ở đây?”

Tôi khẽ ngẩng đầu, lần đầu tiên ở cự ly gần như .

Chiếc áo sơ mi trắng cài hờ hững, bung hai cúc trên cùng, vest và cà vạt chẳng biết đi đâu mất, mơ hồ để lộ xương quai xanh gợi cảm.

Trước đây, tôi chỉ có thể lờ mờ qua những tầng lầu hoặc trong đám đông.

Nhưng tôi luôn cảm thấy, đẹp trai hơn Giang Tứ nhiều.

Tuổi trẻ tài cao, một mình điều hành ba công ty, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Giang.

Chuyện đời tư cũng sạch bong.

Giữa một giới giải trí đầy rẫy scandal,

vẫn giữ số lượng tin đồn bằng 0, chưa từng có ai vượt qua.

Giang Trầm cao một mét tám tám, khí thế áp đảo,

bóng phủ trùm cả người tôi.

“Tôi… nhận nhầm người rồi.” – tôi vội cúi thấp vành mũ, định chuồn đi.

Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, khẽ :

“Anh chỉ cận nhẹ thôi, không đeo kính cũng chẳng đến mức nhận nhầm người.

Đi đâu đấy? Khuya rồi, để đưa về.”

Lên xe rồi, bầu không khí im ắng đến mức ngột ngạt.

Anh không hỏi, tôi cũng không dám đậy.

Chỉ ngồi đơ ra ở ghế phụ, ngoan như một chó nhỏ.

Bất ngờ, Giang Trầm từ ghế sau đưa cho tôi một ly trà sữa.

Ba phần đường, không đá – đúng vị tôi thích nhất.

“Vừa xong, còn nóng.” – giải thích nhẹ nhàng.

Tôi thầm nghĩ: Giang Tứ là trai kiểu gì mà lại biết cả khẩu vị trà sữa của tôi?

Mà tôi cũng chưa từng nghe Giang Trầm – cái người lạnh lùng kiệm lời này – lại thích uống trà sữa?

Dù trong lòng đầy nghi ngờ, tôi vẫn khẽ : “Cảm ơn .”

Anh hỏi:

“Em cãi nhau với A Tứ à? Hay là đến để bắt gian?”

Tôi vừa mới hút một ngụm, liền phun tung tóe ra ghế xe.

“Xin lỗi… để em trả tiền rửa xe cho.”

“Người một nhà, khách sáo gì chứ.” – vừa dứt lời, lại bổ sung thêm:

“A Tứ nuông chiều quen rồi, nên có chút vô pháp vô thiên. Nếu nó bắt nạt em thì—”

“Không có! Anh ấy không bắt nạt em!”

Tôi vội cắt lời, miễn cưỡng dối, tránh cho mọi chuyện rắc rối thêm.

Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên từng cảnh vừa xảy ra trong phòng bao.

Giang Tứ ôm eo một mặc váy siêu ngắn, đầy giễu cợt:

“Ồ? Là à? Không gia sư nữa, chuyển nghề đi giao hoa rồi sao?”

Trước đó, tôi từng gia sư, chính hắn đã cho hỏng.

Sau khi cha mẹ tôi biết chuyện, họ mắng tôi một trận ra trò.

Rồi lại phát hiện tôi lén đăng ký chuyên ngành phụ trái ý họ ở đại học.

Họ liền tuyên bố sẽ không chi trả học phí cho ngành đó, còn cắt giảm luôn sinh hoạt phí của tôi.

Ba mẹ tôi luôn quản chặt tiền sinh hoạt của tôi, keo kiệt từng đồng,

chỉ sợ tôi đủ lông đủ cánh mà bay mất.

Một tháng cho đúng 2.000 tệ, chẳng đủ tiêu xài gì cả.

Mỗi tháng tôi phải chi tiêu tằn tiện,

chỉ riêng ba bữa cơm mỗi ngày cũng đã ngốn hết quá nửa.

Cộng thêm tiền điện nước, phí liên lạc, đồ dùng sinh hoạt và chi phí vật liệu cho các môn chuyên ngành…

Sống chẳng khác gì nửa người nửa ma.

7

Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ tôi luôn tin vào cái “chân lý”:

con cái muốn nên người thì phải biết chịu khổ.

Dù tài sản trong nhà tính cả cũng lên tới hàng trăm triệu,

họ vẫn không muốn cho con mình sống một cuộc sống dễ thở hơn dù chỉ một chút.

Tôi từng than phiền:

“Mẹ ơi, con thật sự rất thích nhiếp ảnh… mà tiền sinh hoạt này không đủ đâu.

Bên ngành con, tiền mua vật liệu mỗi tháng cũng phải vài trăm…”

Kết quả chỉ nhận lại sự mắng mỏ:

“Con còn voi đòi tiên à? Ai cho con tự tiện đăng ký thêm chuyên ngành?

Cho con đi học đại học là để học quản trị tài chính, về còn tiếp quản công ty!

Thế mà con thì sao? Giấu ba mẹ đi học cái thứ nhiếp ảnh vớ vẩn gì đó!

Mẹ chán chẳng buồn dạy con nữa. Cút ra ngoài, đừng phiền mẹ họp!”

Những gì tôi luôn nhận lại,

chỉ là sự không thấu hiểu và mắng.

Khi còn nhỏ, tôi chưa hiểu chuyện.

Tôi từng mong ba mẹ sẽ cho tôi thật nhiều thương.

Nhưng bây giờ—

tôi chỉ hy vọng họ có thể cho tôi thật nhiều tiền.

Yêu thương ư? Chẳng đáng một xu.

Chỉ có tiền, mới nuôi sống chính mình.

tôi cắm đầu đi gia sư,

việc tại thư viện để hưởng chế độ hỗ trợ sinh viên nghèo,

thêm ở tiệm hoa.

Sống chẳng khác gì đứa trẻ không cha không mẹ.

Giang Tứ thấy thì chẳng những không giúp, mà còn nhạo:

“Này, Tống Miễu, ba mẹ em đối xử với em tàn nhẫn , em thật sự là con ruột hả?”

Hắn luôn như thế,

mỗi một câu ra đều như mũi dao đâm thẳng vào tim tôi.

Kẻ hoại công việc thêm của tôi,

giống như chỉ muốn thấy tôi nổi đóa,

muốn thấy tôi cãi nhau om sòm với cha mẹ mình.

Thật là ghê tởm.

Tôi chẳng thèm đáp lại mấy lời mỉa mai đó,

chỉ lặng lẽ đưa hoa ra:

“Tổng cộng 260 tệ, chuyển khoản, quẹt thẻ hay tiền mặt đều .”

Giang Tứ bẻ hoa hồng, rút một bông cài lên tóc bên cạnh, giọng lười nhác:

“Quẹt thẻ không?”

260 tệ mà đòi quẹt thẻ?

Mà nghĩ lại, thẻ đó vốn dĩ là của ba hắn.

Ờ, thực ra cũng đúng là tiền của ông ấy.

Giang Tứ lúc nào cũng ,

từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng muốn khó dễ cho tôi.

Chạy về tiệm lấy máy quẹt thẻ rồi chạy lại đây thì phiền quá,

tôi dứt khoát :

“Thôi, em ứng trước cũng . Sau này trả em là .”

Hắn nhếch môi:

“Trả? Quan hệ của chúng ta mà còn cần phải trả à?”

Trong lòng tôi thầm nghĩ:

Mối quan hệ giữa người leo núi và sợi dây thừng rách nát.

Nhưng tôi không ra.

Chỉ đáp:

“Không trả cũng .”

Đồ khốn.

Nếu hắn dám đem chuyện của tôi tung ra ngoài,

tôi sẽ lật tung tất cả,

dùng ảnh quay lén vũ khí, kéo tới nhà họ Giang mà ầm lên, khiến thiên hạ nháo nhào.

Hôm đó, Giang Trầm đưa tôi đến cổng trường.

Trước khi rời đi, lặng lẽ nhét vào túi tôi một tấm danh thiếp, khóe môi hơi cong:

“Nếu cần giúp đỡ gì, cứ tìm .”

Tôi không vứt đi, mà cất kỹ.

Bám lấy đùi của một “đại ca”, phòng hờ chẳng bao giờ thừa.

So với tên thiếu gia hỗn láo Giang Tứ,

thì ít ra, Giang Trầm là một người đàn ông đàng hoàng, lễ độ.

Tiếc thay…

người tôi đính hôn,

lại không phải Giang Trầm ôn nhu lễ độ,

mà là Giang Tứ – cái đồ khốn nạn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...