Anh Không Muốn Làm [...] – Chương 9

“Ăn rồi, Trình Bắc mời ăn hải sản.”

Cơ thể ấy khựng lại.

Tôi muốn vùng vẫy, ấy nhất quyết không buông.

Đang giằng co, tôi quay đầu lại, phát hiện Tiêu Nghiên vẫn còn ở đó không xa, đang chúng tôi.

Tôi nhớ đến ý định vừa rồi, lớn tiếng với ấy: “Chị , tôi thấy chị điều kiện tốt như , đôi khi vẫn phải sáng suốt, đừng để bị trai đểu lừa.”

Tiêu Nghiên sững người, như không hiểu.

“Anh ấy ôm tôi trước mặt chị, mấy hôm trước ở Nhật Bản còn cưỡng hôn tôi, loại đàn ông không đứng đắn này, bẩn thỉu lắm, không xứng với chị!”

Mặt Tiêu Nghiên hơi ngại ngùng, liếc Lục Cẩn Thời, lên tiếng giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, ấy không phải trai tôi.”

Câu này vừa dứt, đến lượt tôi sững sờ.

Cô ấy do dự một chút: “Tôi có trai rồi.”

Câu này khiến cả Lục Cẩn Thời cũng ngạc nhiên.

Còn ấy hít một hơi thật sâu, giả vờ thoải mái: “Hai người ở Nhật Bản hôn nhau kiểu gì ? Kể cho tôi nghe xem, tôi không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ lưu manh của Lục Cẩn Thời.”

Tôi hoàn toàn mơ hồ.

Tôi có thể thấy ấy hình như thích Lục Cẩn Thời.

Nhưng ấy ấy có trai?

Thôi xong, IQ của tôi, hình như không thích hợp chơi trò tâm cơ, chỉ biết trò cho thiên hạ…

Đợi Tiêu Nghiên đi khỏi.

Lục Cẩn Thời khẽ : “Xem ra ghen thật rồi.”

“... Anh im miệng.”

“Anh rất thích đấy.”

Anh ấy thì thầm bên tai tôi một cách mờ ám.

Vành tai tôi đỏ lên.

13

Lục Cẩn Thời phát huy triệt để đặc tính không biết xấu hổ.

Tôi đã đến cửa nhà rồi, ấy vẫn cứ muốn đưa tôi về nhà.

Tôi trừng mắt ấy: “Anh mà đưa nữa, sẽ lên giường đấy.”

“Ban đầu không có ý định đó, nếu em mời, rất sẵn lòng.”

Tôi nghẹn họng.

Liếc ấy một cái, tôi mở cửa vào nhà.

Anh ấy nhanh chóng lẻn vào theo.

Tôi vừa định nổi giận, ấy đã nhanh chóng quỳ xuống.

“Chuyện nuốt lời trước đó, rất xin lỗi. Anh không cố ý, có một dự án gặp sự cố, phải đến hiện trường, dự án này liên quan đến rất nhiều người, phải chịu trách nhiệm với họ.”

Người ta đã đến mức này rồi, tôi còn trách móc gì nữa.

Trách móc nữa, sẽ thành ra tôi sự vô cớ.

“Nói xong rồi có thể ra ngoài chưa?”

“Chưa xong.”

Ánh mắt ấy rực cháy: “Chuyện muốn với em trước đó, vẫn chưa .”

Không khí im lặng trong giây lát, bầu không khí trở nên khó diễn tả.

Đúng lúc này, một tiếng "ục ục" vang lên từ bụng tôi.

Lục Cẩn Thời nhướng mày: “Không phải ăn hải sản với người ta sao? Nhanh đói à?”

Mặt tôi tối sầm lại.

Anh ấy càng vui vẻ: “Nhà có nguyên liệu không? Anh bữa khuya cho em nhé?”

“Em đang giảm cân, không ăn.”

“Vậy đói rồi, muốn ăn, có thể không?”

“Vừa rồi mới ăn lẩu xong, nhanh đói , là heo à?”

“Sao em biết ăn lẩu?”

Tôi nghẹn lời.

Anh ấy hơi nheo mắt, ép tôi vào lưng ghế sofa: “Em thấy?”

Dừng một chút, ấy lại ngược lại: “Hôm nay em mới về, lẽ ra không thể thấy.”

Nghĩ đến điều gì đó, ấy hiểu ý, khẳng định: “Hôm nay hình như thấy Nguyễn An Nhiên và Chu Gia Tường. Nguyễn An Nhiên cho em biết?”

“...”

“Quả nhiên là ta. Người này từ hồi cấp ba đã khó dễ cho , không ít lần chia rẽ chúng ta.”

Anh ấy không biết nghĩ đến điều gì, có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó lại tự tin : “Vì em đã thấy rồi, càng chứng minh và Tiêu Nghiên không có gì chứ?”

“...?”

“Ai lại đi ăn lẩu với đối tượng mập mờ? Ít nhất cũng phải là đồ Tây chứ.”

Tôi lại không thể phản bác.

“Anh và ấy hoàn toàn là sự sắp đặt tự cho là đúng của hai gia đình, bọn cũng đến nơi rồi mới biết là xem mặt. Dù sao cũng quen biết từ nhỏ, lâu ngày không gặp, mới mời ấy ăn lẩu.”

Nghe ấy đến lẩu, bụng tôi lại không biết điều kêu lên.

Anh ấy bật .

Buông tôi ra, tự mình đi vào bếp: “Đi ngủ mà bụng đói không tốt.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...