Anh Không Ăn Cơm [...] – Chương 4

[Vừa đẹp vừa thơm, vừa thanh nhã lại đoan trang – giống như chữ “Ouyang” khi bị mất hết bộ thủ .]

Từ hôm đó trở đi, cả công ty bắt đầu lập Chu Y Y.

Chỉ với vài món quà mấy chục triệu, tôi đã khiến mọi người đồng lòng đứng về phía tôi.

Thậm chí ngay cả mấy “chị em tốt” từng thân thiết với Chu Y Y, giờ cũng ta bằng ánh mắt khinh thường chẳng khác gì đang đánh giá một tiểu tam chính hiệu.

Chu Y Y không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Lúc tổng giám đốc ưu ái, ánh mắt mọi người ta đều là ghen tị hâm mộ.

Vậy mà chỉ sau một đêm, tất cả đều bắt đầu xì xào, chỉ trỏ, có người còn mỉa mai ngay trước mặt, ta là con cóc muốn ăn thịt thiên nga.

Chiếc vòng mà ta từng xem như bảo vật, từng nghĩ rằng đó là dấu hiệu mình sắp “lên đời”,

Giờ lại hóa thành một cú tát vang dội, tát thẳng vào mặt ta.

Chiếc vòng đeo trên cổ tay ấy, một cách “đường hoàng” trở thành nguyên nhân khiến bị chế nhạo và lập toàn công ty.

Cô ta vừa khóc vừa gõ cửa phòng việc của Cố Cảnh Diêu, rồi đặt chiếc vòng lên bàn:

“Giám đốc Cố, tôi hiểu tấm lòng của .

Nhưng chiếc vòng này… hãy giữ lại đi.”

5

Từ lúc cưới nhau đến giờ, đây là lần tôi và Cố Cảnh Diêu cãi nhau to nhất.

Anh ta xông thẳng về nhà, trước mặt tôi đập vỡ chiếc bình phong bằng ngọc khắc hình cưới của hai đứa, rồi lại tan tành cặp bình sứ mà tôi đã cất công đặt riêng ở Cảnh Đức Trấn.

“Phương Vân Thư, trước giờ sao tôi không nhận ra nhỏ nhen đến mức này? Ngay cả một thư ký mà cũng phải ghen?”

“Cô ấy chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, nhất thiết phải lớn chuyện đến sao?”

“Tôi đã rồi, giữa tôi và ấy không có gì cả. Sao cứ không chịu buông tha cho người ta?”

Tôi lặng lẽ đống đồ bị đập nát trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh như thể những thứ đó chẳng hề liên quan đến tôi.

“Không có gì sao?”

Tôi thẳng vào mắt ta:

“Cô ta đau bụng, điều nên là cho nghỉ để đi khám chứ không phải dùng cơm tôi nấu công cụ tán tỉnh trẻ.”

“Chiếc vòng tay đó với chỉ là vài đồng lẻ, với ta là cả mấy tháng lương. Công ty nhiều người như , tại sao không tặng người khác mà cứ phải là ta?”

Cố Cảnh Diêu tỏ vẻ đầy lý lẽ:

“Bởi vì do nghi ngờ lung tung, ta khóc. Tôi sợ ấy ra ngoài linh tinh, nên mới mua vòng tay để thay dọn dẹp hậu quả.”

“Tôi cần dọn hộ à? Tôi lớn từng này, không lẽ không thể chịu trách nhiệm cho hành của mình?”

“Cố Cảnh Diêu, đừng có ra vẻ mình sạch sẽ trong khi mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu tôi rõ mồn một.”

“Cô ta đăng gì trên vòng cũng thấy, mấy câu của ta không nhận ra là đang cố ám chỉ à?”

“Anh đang hưởng thụ cái kiểu mập mờ không cần chịu trách nhiệm đó. Anh thích cảm giác người ta ngưỡng mộ, thích ánh mắt si mê ta dành cho . Anh rõ ràng biết tôi cũng đọc những thứ đó, rõ ràng biết tôi sẽ tức giận, rõ ràng biết bênh ta sẽ khiến tôi đau lòng, vẫn để mặc, thậm chí còn vì ta mà về nhà cãi nhau với tôi.”

“Bây giờ có hai người phụ nữ tranh giành vì , trong lòng chắc đang thấy đắc ý lắm nhỉ? Cảm thấy mình rất bản lĩnh đúng không?”

Tôi chỉ vào đống mảnh vỡ dưới đất:

“Chiếc bình phong này là ba tôi tặng trước khi mình cưới, hình cưới của hai đứa điêu khắc từ một khối ngọc nguyên vẹn, chỉ riêng công đoạn cũng mất gần ba tháng.”

“Cặp bình sứ vừa đập, lớp men trên đó là tôi tự học với thầy, tự tay khắc từng nét, ghi tên và tôi.”

“Còn chiếc quạt ngọc khắc tên hai đứa, vừa dẫm lên cũng chẳng thèm do dự.”

“Tất cả đều là kỷ vật ngày cưới của mình, giờ nát hết, ý là gì đây?”

Nghe tôi , nét giận dữ trên mặt Cố Cảnh Diêu lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ hốt hoảng:

“Vân Thư, nghe giải thích…”

“Không cần giải thích nữa, tôi hiểu rồi.”

Tôi tiện tay nhấc cái chặn giấy pha lê trên bàn lên:

“Tôi mắc bệnh bạo lực gia đình, đi chuẩn bị hồ sơ ly hôn đi.”

Chương 2

6

Ba mẹ chồng vừa đến bệnh viện thì Cố Cảnh Diêu vừa băng bó xong.

Đầu ta bị quấn kín băng gạc trái phải, từ xa chẳng khác gì thái tử của một vương quốc dầu mỏ Trung Đông.

Mẹ chồng vừa thấy “thái tử Ả Rập” của mình thì lập tức phát điên:

“Phương Vân Thư! Con điên rồi sao? Làm gì có ai đánh chồng mình thành ra như ?”

“Có chuyện gì không thể ngồi xuống tử tế, phải tay chân thế à?”

Tôi giơ tay:

“Mẹ yên tâm, con không đánh, là ấy tự cho con đồ để ném đấy ạ.”

“Càng không ! Sao lại ném đồ vào người ta?”

Tôi quay sang cái người đang nằm trên giường bệnh – “thái tử Ả Rập” – rồi lạnh lùng hỏi:

“Cố Cảnh Diêu, tôi ném vì lý do gì, không định giải thích với mẹ một câu à?”

Cố Cảnh Diêu im lặng, quay mặt sang một bên, không gì.

“Anh không thì để tôi .”

Tôi đưa tay chỉ vào bố chồng – người nãy giờ vẫn im lặng:

“Mẹ, thật ra hai đứa con cãi nhau là vì bố đấy, vì bố giấu mẹ chuyện quan trọng.”

Bố chồng giật mí mắt:

“Tôi? Tôi thì có chuyện gì mà phải giấu mẹ ?”

“Gần đây bố quen một người phụ nữ ngoài bốn mươi, nhân lúc mẹ không có nhà đã mời bà ta về ăn cơm mấy lần, còn mua cả trang sức tặng nữa. Con tận mắt thấy, không chỉ một hai lần đâu.”

“Vậy mà bố không cho con với mẹ, cứ khăng khăng bảo giữa họ chỉ là bè bình thường, không có gì hết. Khi con dọa sẽ ra, bố còn mắng con là nhiều chuyện.”

Nghe tôi xong, bố chồng tức đến mức mũi cũng lệch:

“Phương Vân Thư, bố mẹ dạy ăn kiểu gì ? Trước mặt mẹ chồng mà dám vu khống tôi như thế à?”

“Im đi!”

Mẹ chồng hét một tiếng, cả phòng giật mình.

“Được lắm, họ Cố! Bảo sao dạo này suốt ngày chuyện với tôi, hóa ra là đang nuôi bên ngoài!”

Tôi vội kéo mẹ chồng lại:

“Mẹ, mẹ đừng kích . Ngoài chuyện mời bà ấy ăn cơm với tặng đồ thì đúng là bố chẳng gì quá giới hạn cả, con có thể đảm bảo điều đó.”

“Nhưng cũng không ! Mới chỉ có ý định thôi là đã không rồi!”

Mặt mẹ chồng đỏ bừng:

“Chỉ cần có ý định là đã gọi là ngoại ! Ngoại thì ngoại , có cần phân biệt ngoại thể xác hay ngoại tinh thần không? Đội nón xanh còn chia xanh đậm với xanh nhạt chắc?”

“Mẹ à, mẹ phải nghĩ cho đại cục chứ, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện cỏn con như thế mà đòi ly hôn với bố sao?”

“Với lại, đây cũng là lần đầu tiên bố phạm sai lầm kiểu này, mẹ tha cho ông ấy đi.”

Mắt mẹ chồng trợn lên:

“Tha cho ông ấy? Tôi lấy tư cách gì mà tha?”

“Nếu tôi mà tha cho ông ấy, chẳng khác nào tự nhường chỗ cho con tiện nhân kia!”

Bố chồng tức đến nỗi mặt cũng xanh lè:

“Bà đừng có tin mấy lời nhảm nhí của nó! Làm gì có người phụ nữ nào? Nó bịa đấy!”

Mẹ chồng vừa định mắng, tôi liền gật đầu:

“Đúng đúng đúng, gì có người phụ nữ nào, con bịa đấy.”

Hai người đồng loạt sững sờ:

“Cái gì? Là bịa?”

Tôi gật đầu chắc nịch:

“Đúng, con bịa ra. Bố con hoàn toàn không quen người phụ nữ nào cả.”

Tôi chỉ sang Cố Cảnh Diêu – lúc này đang cúi gằm mặt như thể muốn chui đầu vào trong quần:

“Nhưng nguyên mẫu của câu chuyện đó, chính là con trai mẹ.”

“Con trai mẹ mang cơm con nấu đưa cho thư ký ăn, còn mình thì ăn mì gói. Sau đó lại tặng ta chiếc vòng tay hàng hiệu mới ra.”

“Con cầu ta đuổi việc thư ký đó, ta không những không đồng ý, mà còn mặt dày giữ ta lại bên cạnh thư ký riêng.”

“Con chỉ nhờ người trong công ty chút áp lực, ta đã trở mặt với con.”

“Vừa rồi, vì bênh thư ký, ta còn nát hết đồ đạc trong nhà.”

“Những món đồ liên quan đến lễ cưới của con và ta, ta đều đập tan nát. Mẹ xem, đây là trùng hợp hay là ta đang cố ngầm ra tín hiệu gì đó?”

Tôi mẹ chồng – người đang đơ mặt như bị tát liên hoàn:

“Mẹ à, nếu chuyện này xảy ra với mẹ, chỉ cần nghe thôi mẹ cũng chịu không nổi. Giờ chuyện này xảy ra với con, mà mức độ còn tệ hơn cả ví dụ con vừa bịa, mẹ sẽ không định khuyên con ‘lùi một bước trời yên biển lặng’ chứ?”

Khuôn mặt mẹ chồng cụp xuống, chẳng khác gì một con chó Sa Bì già.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...