“Cũng phải ha ta như thế, cho có phát hiện, nhất định cũng sẽ rưng rưng nước mắt mà tha thứ cho thôi.”
Họ nhau , nụ mang theo sự giễu cợt.
Rõ ràng tôi đã không còn nhịp tim, lại cảm thấy lồng ngực mình đau như bị xé rách.
Cho dù tôi có gào thét hay khóc lóc đi chăng nữa, thì họ vĩnh viễn không nghe thấy.
Sau khi nghe tin tôi qua đời, Tống Vĩnh Khang chỉ giả vờ đau khổ một chút. Còn chưa đến cúng thất đầu*, hắn đã nóng lòng muốn chuyển đến sống cùng Bạch Kỷ Nhiễm.
(*) Cúng giỗ tuần đầu hay còn gọi với tên là cúng thất đầu kể từ ngày người thân trong nhà qua đời.
Hắn thậm chí còn vì ta mà từ bỏ công việc cảnh sát của mình.
“Tô Niệm.”
Một giọng cắt ngang hồi ức của tôi, Bạch Kỷ Nhiễm đi đến.
“Nghe mấy ngày trước cậu đi tham gia tiệc cùng với Tống Vĩnh Khang ở KTV hả?’
Tôi chẳng ngạc nhiên khi ta biết điều đó.
Trong lòng ta vẫn luôn Tống Vĩnh Khang, lúc trước chia tay chỉ vì sự nóng giận và kiêu ngạo.
Tôi với hắn lại lớn lên cùng nhau, tôi lại luôn thích hắn, đương nhiên sẽ là đối tượng khiến cho ta đề phòng nhất.
“Ừ.” – Tôi chẳng muốn giải thích.
“Chắc là ấy không tìm người đi cùng rồi.”
Rõ ràng là ta có ý đồ, muốn chứng minh điều gì đó với tôi.
“Trong khoảng thời gian bọn mình chia tay, ấy gửi cho mình rất nhiều tin nhắn, còn chuyển cho mình rất nhiều quà ấy, thật khiến mình bất lực….”
Tôi mặt không đổi sắc, ngơ ngác ta:
“Thật à?’
“Đúng đó.”
Cô ta cố gắng che dấu khóe môi đang nhếch lên như kẻ chiến thắng.
“Mình phải đấu tranh rất lâu, cuối cùng mới quyết định cho ấy cơ hội cuối.”
Vừa tay còn vừa chỉ ra ngoài cổng trường:
“Hôm nay chúng mình đi hẹn hò trong trung tâm thành phố nè.”
Tôi nhíu mày:
“Hôm nay không phải là ngày nghỉ mà?”
Không phải là ngày nghỉ, đương nhiên sinh viên cảnh sát cũng không rời khỏi trường.
Cô ta đắc ý với tôi:
“Anh ấy nghe mình đồng ý, liền lập tức xin nghỉ ra đây gặp mình.”
Vẻ mặt đó giống như muốn với tôi rằng, ta trong lòng hắn quan trọng hơn tôi rất nhiều.
Tôi bật thành tiếng.
Đúng là một vĩ đại đó nha.
‘Vậy chúc hai người đi chơi vui vẻ.”
Ngay khi tôi vừa quay người rời đi, Bạch Kỷ Nhiễm bỗng về phía xa xa vẫy gọi:
“Tống Vĩnh Khang, em ở đây nè.”
Tôi quay lại, bắt gặp Tống Vĩnh Khang, bốn mắt nhau.
Hắn sững người một lúc, chắc hẳn cũng không ngờ tôi cũng ở đây.
Kể từ khi tôi và Giang Tần Dã rời khỏi hộp đêm đó, Tống Vĩnh Khang đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, chất vấn mối quan hệ của chúng tôi.
Bạn thấy sao?