Ánh Hoàng Hôn – Chương 16

Nhưng điều này ít nhất cũng có thể cho thấy Kiều Triết có rất nhiều bí mật mà chúng tôi vẫn chưa tìm ra .

“Ngoại trừ thứ đó cậu còn thấy gì không?”

“Không có.”

“Vậy à, tôi đi trước đây.”

“Tô Niệm.”

Cô ta ngăn tôi lại.

“Cậu có biết gì không? Có thể với tôi không? Tôi biết chúng ta có ân oán, chuyện sinh tử không thể …..”

“Thế này đi, chúng ta mỉm bắt tay hòa, cậu có thể kể hết mọi thứ cậu biết cho mình hay không?”

Tôi không khỏi tự nhạo trong lòng.

Tại sao tôi phải mỉm bắt tay hòa với ta?

Tại sao tôi lại phải kể những gì tôi biết cho ta?

Tôi phải bỏ qua những bất hạnh mà tôi nhận do ta ra ư?

Hay vì kẻ thầm ta là thủ thạm g.iết tôi?

Từng câu hỏi hiện lên trong đáy lòng đang rỉ m.áu, cho nỗi đau trong lòng tôi càng thêm hận thù.

Tôi không muốn để ý đến ta nữa, vội quay người bỏ đi.

Trên đường đến điểm hẹn, tôi gửi tin nhắn cho Giang Tần Dã:

“Em đến ngay, mười phút nữa nhé.”

Ngay sau khi tin nhắn này vừa gửi đi, tôi đã bị bịt miệng và mũi lại bởi một bàn tay, giây sau liền bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh lại một lần nữa, tôi thấy mình đang ở trong một tòa nhà đang xây dở.

Tay và chân đang bị trói lại, miệng còn dính băng keo.

Trước mặt tôi là một người đàn ông ăn mặc kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt.

Nhưng tôi chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra hắn.

Hắn là Kiều Triết.

“Mày cùng Bạch Kỷ Nhiễm đã gì?” – Hắn hỏi tôi.

Thấy miệng tôi còn đang bị bịt lại bởi băng keo, hắn dừng lại chút, rút ra một con d.ao nhọn hắt.

“Mày còn dám kêu lên, tao lập tức đ.âm c.hết mày nghe chưa.”

Bên ngoài là cơn mưa xối xả, dù tôi muốn kêu cứu, cũng chẳng ai nghe thấy. Nói xong hắn xé băng keo ra cho tôi.

“Anh đang ám chỉ điều gì?” – Tôi nghi hoặc hỏi hắn.

“Có phải mày xấu Kiều Triết với ấy đúng không?”

Nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại, dường như ý thức mình đã bại lộ thân phận, liền không thèm ngụy trang nữa, tháo mũ trùm đầu ra, mắng tôi:

“Con khốn, mày xấu tao với ấy đúng không?”

Con d.ao nhọn chạm vào da thịt tôi, cơn ác mộng bị đ.âm ở khiếp trước chợt ập đến, tôi gần như không thở nổi, liều mạng lắc đầu.

“Vậy vì sao gần đây ấy lại đột nhiên xa lánh tao?! Gần đây chỉ có mày luôn chằm chằm vào tao.”

“Nói.”

“Mày phát hiện cái gì rồi? Mày đã gì với ấy?”

Trong nháy mắt, tôi đã nghĩ ra biện pháp đối phó với hắn.        

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...