Ảnh Hậu Giới Giải [...] – Chương 16

Diêm Đông Bình hấp tấp chạy tới phòng giáo vụ, thẳng thắn bảo em vợ mở cửa sau cho mình, hù cho người ta kinh sợ cảm thán: “Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?”

Người mà bình thường ghét đi cửa sau và nhờ vả, lại chủ đưa ra những cầu sử dụng đặc quyền?

Khi thấy bảng điểm của Dạ Cô Tinh, đôi mắt già nua của Diêm Đông Bình còn sáng hơn sao Bắc Đẩu, ông thở dài, ‘cửa sau’ này cũng rất đáng.

Qua nhiều năm như , những học trò do ông dạy đều đạt những thành tựu lớn trong lĩnh vực vật lý, thế ông cảm thấy như thế là chưa đủ. Đối với môn vật lý, chăm chỉ cố gắng chỉ đứng thứ hai, còn quan trọng nhất là do tài năng.

Có thể , ở phương diện tài năng thì từ trước đến nay chưa có một học trò nào ông hài lòng, mãn nguyện đến mức có thể kế thừa sự nghiệp của ông. Cho nên, khi thấy bảng điểm của Dạ Cô Tinh thì ông ấy đã rất vui mừng, thậm chí còn không ngừng khúc khích.

Vật lý nguyên tử và vật lý hạt nhân đều là điểm tuyệt đối! Điểm tuyệt đối...

{Truyện edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Cô chủ nhiệm thấy biểu cảm trên mặt ông cũng cảm thấy kinh hãi, xoay người sang chỗ khác rồi lặng lẽ bấm điện thoại nhắn tin cho chị : “Này! Chị, vợ chồng chị cãi nhau à?... Không có á? Không phải chứ... À không, ý em không phải như ! Chồng chị... có phải là chịu đả kích gì rồi không??”

Đã xác nhận mọi thứ, lúc này Diêm Đông Bình vội vã chạy tới kí túc xá nữ, vẫn còn lí trí nên không xông thẳng vào, chỉ nhờ người quản lý gọi người giúp, còn ông thì đứng đợi ở dưới gốc cây bàng cổ thụ.

Thế đợi một lúc lâu cũng không gặp người, theo tính cách thường ngày thì Diêm Đông Bình đã sớm phẩy tay áo rời đi rồi. Nhưng lúc này ông lại hoàn toàn kiên nhẫn, năm đó khi theo đuổi vợ mình, ông cũng không có kiên nhẫn như !

Ở nhà, bà Diêm đột nhiên hắt hơi một cái: “Cái ông già này nhất định đang nhắc tới mình...”

“Vậy... hôm nay thầy tới là để?” Dạ Cô Tinh ngập ngừng .

“Thầy muốn nhận em quan môn đệ tử!” Diêm Đông Bình chỉ một lời rõ ý định của mình, ông Dạ Cô Tinh với ánh mắt mong chờ, đôi mắt già nua càng thêm sáng ngời.

Phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh là từ chối, bởi vì thời gian sắp tới bên Vương Thạch và Vu Sâm rất bận rộn, căn bản là không có thời gian để nghiên cứu học hành.

Thế sau khi nghĩ lại, hy vọng lớn nhất của Dạ Cô Tinh là một ngày nào đó mình có một phòng thí nghiệm cho riêng mình, và tốt nhất là có thể cả đời ở trong đó nghiên cứu, không ăn không ngủ, cống hiến hết mình cho sự nghiệp vật lý huy hoàng của Trung Quốc!

Lời mời đột ngột của Diêm Đông Bình đối với Dạ Cô Tinh mà không khác gì một bước ngoặt lớn trong cuộc đời . Chỉ cần nắm bắt cơ hội này, ước mơ sẽ ở trong tầm tay! Ngay lúc câu từ chối chuẩn bị ra, lại do dự.

“Con bé này, có vấn đề gì sao?” Giờ phút này, Diêm Đông Bình cảm thấy rất là thấp thỏm.

Với người khác thì việc trở thành học trò của ông là điều vô cùng vui mừng, đối với này thì lại không chắc.

“Em… có thể không có nhiều thời gian ở trong phòng thí nghiệm, cho nên...”

Diêm Đông Bình suy nghĩ một chút: “Em muốn ra ngoài thêm à?”

Dạ Cô Tinh suy nghĩ, gật đầu: “Cũng gần như là ạ.” Bây giờ công việc chính của là học tập, âm thầm đi ‘ thêm’ ở hắc bang là nghề phụ. Hay gọi nó là “công việc bán thời gian”… nhỉ?

Trong mắt Diêm Đông Bình xuất hiện nét . Ông đã xem qua hồ sơ của Dạ Cô Tinh, không cha không mẹ, lớn lên ở nhi viện, thành tích học tập xuất sắc.

Ông thở dài, khuyên giải: “Em không cần lo lắng, thầy sẽ xin học bổng giúp em, hàng tháng phòng thí nghiệm cũng đều sẽ có trợ cấp.”

“Thế ...” Dạ Cô Tinh đang đột nhiên dừng lại, mí mắt rủ xuống, như đang tập trung suy nghĩ. Sau đó ngẩng lên Diêm Đông Bình, từng chữ một, ánh mắt nghiêm nghị: “Em cũng cần thời gian riêng tư.”

“Nếu như, thầy có thể cho em tự do sắp xếp thời gian của mình, thu xếp công việc trong phòng thí nghiệm cũng như trường học, em sẽ chấp nhận lời mời của thầy.”

Đúng , đã định nghĩa lời đề nghị của Diêm Đông Bình là một “lời mời”, đã hoàn toàn đứng cùng vị trí trên cao với ông ấy. Tuy nhiên người chuyện với về phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân là Diêm Đông Bình. Một khi lựa chọn gia nhập, chắc chắn phải đối mặt với các thành viên khác trong phòng thí nghiệm.

Trước hết phải giành đủ quyền lợi cho mình, thì mới có thể cân nhắc chuyện tham gia.

Diêm Đông Bình nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi mở miệng : “Thầy cần phải chuyện với các thành viên khác trong phòng thí nghiệm một tiếng, mới cho em một câu trả lời .”

“Vâng ạ.”

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn khuất sau màn đêm, Diêm Đông Bình thầm hạ quyết tâm phải cố gắng thuyết phục mấy lão già kia gật đầu đồng ý!

Mục tiêu rõ ràng, cẩn thận suy nghĩ, tiến lên hay lui đều có chừng mực, không để bản thân chịu thiệt, tâm tư tinh tế tỉ mỉ. Đây là ấn tượng của Diêm Đông Bình về Dạ Cô Tinh sau cuộc trò chuyện này. Ngay lúc này trong lòng Diêm Đông Bình đã rất tán thưởng Dạ Cô Tinh, trực giác cho thấy bé này có thể bay cao, bay cao hơn ông tưởng!

Tìm lâu như , cuối cùng ông cũng tìm ! Vui mừng! Thật đáng vui! Vô cùng phấn chấn! Diêm Đông Bình thoải mái xoay người rời đi.

Việc cấp bách nhất là phải tìm cách thuyết phục mấy lão già kia, để Dạ Cô Tinh tham gia vào phòng thí nghiệm một cách suôn sẻ…..

Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến quay trở về kí túc xá lúc gần 8 giờ tối, hai người vào cửa mang theo túi lớn túi nhỏ như vừa mới đi sắm đồ tết về.

Hai người Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến đều là dân thủ đô, sống ở nội thành, cuối tuần đều về nhà, thuận tiện lại đem những túi quần áo bẩn đi giặt.

Hai người vừa bước vào cửa thì phát hiện kí túc xá một màu đen kịt. Lúc mở đèn lên thì thấy Dạ Cô Tinh đang nằm trên giường, đôi mắt mở to chằm chằm lên trần nhà, hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ.

Giang Vũ Vi xách một đống túi leo lên lầu, đã mệt mỏi thở hổn hển. Mùi mồ hôi khiến ta suy sụp vì là người thích sạch sẽ. Trong lòng đã hừng hực lửa giận không nén xuống , lại thấy thái độ của Dạ Cô Tinh như , lửa giận trong lòng cuối cùng cũng tìm chỗ trút. Ném mấy túi lớn nhỏ trong tay về phía Dạ Cô Tinh.

“Thái độ của là như thế nào đấy?! Coi chúng tôi là không khí à! Đúng là cái thứ lớn lên ở nhi viện, không có một chút giáo dục nào hết! Người hạ đẳng chính là người hạ đẳng, cho dù có thi đậu đại học Bắc Kinh thì sao? Lại thực sự nghĩ mình là một sinh viên?! Cô và cái con Lăng Tuyết hèn hạ kia đều giống nhau, đều sống cuộc sống cho người khác chà đạp...”

“Bốp! Bốp!”

{Truyện edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Sau hai tiếng vang giòn giã, căn phòng trở nên yên lặng. Kha Hiểu Yến về phía Dạ Cô Tinh với ánh mắt tăm tối không rõ ràng, phức tạp khó tin nổi.

Còn Giang Vũ Vi không kịp phản ứng lại, ôm mặt Dạ Cô Tinh với ánh mắt không thể tin.

“Mày... Mày dám đánh tao? Aaa... Tao muốn mày!” Giang Vũ Vi hét lên như một người điên, trong mắt ta chợt hiện lên vẻ hung ác, lúc này đột nhiên giơ tay lên muốn trả lại hai cái bạt tai.

Dạ Cô Tinh lạnh rồi đưa tay lên bắt lấy tay của Giang Vũ Vi, sau đó hất ra.

Giang Vũ Vi không ngờ Dạ Cô Tinh lại phản ứng nhanh như , tay đột nhiên bị hất ra khiến cho trọng tâm không vững, lảo đảo lùi về sau rồi trực tiếp ngã nhoài ra mặt đất. Đầu “oanh” một cái, Giang Vũ Vi hoàn toàn choáng váng.

Dạ Cô Tinh bước lại gần, từ trên cao xuống với ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, khuôn mặt lạnh như băng. “Cái tát thứ nhất, tôi dạy cách tích đức, miệng không nên phun ra toàn phân. Còn cái tát thứ hai, là tôi khuyên không nên chọc vào những người không nên chọc, bởi vì vua cũng thua thằng liều.”

“Hiểu chưa?”

“À! Đúng rồi! Tôi khuyên không nên hành thiếu suy nghĩ, hay là tìm cách trả đũa bởi vì tôi không chắc lần sau trong huống như tôi có thể giữ lí trí như bây giờ đâu. Nếu tôi vô đăng video và vị giáo sư nào đó đi khách sạn phòng lên diễn đàn của trường, có ổn không?”

“Cô xem, sẽ sao nhỉ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...