Mấy ngày không gặp, Phó Dục Bạch nhuộm hẳn tóc đỏ, kiểu đầu đinh khiến ấy trông phong trần hẳn. Nhưng khi chuyện, mọi thứ lại khác hẳn. Anh ấy chuyện với giọng điệu rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, nghe rất êm tai, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài ngầu lòi của mình.
"Lúc này gia đình còn hối thúc chuyện cưới xin không?" Phó Dục Bạch hỏi khi chúng tôi chờ món.
Tôi chống cằm, thở dài: "Mấy hôm trước còn, dạo này tự dưng im bặt, chắc sợ tôi bỏ đi luôn."
Anh ấy gật đầu thông cảm, rồi : "Phó Tuyết kể với tôi rằng và Thẩm Chiếu quen nhau tám năm rồi?"
"Ừ, tám năm đấy. Anh có biết tôi đã sống ra sao suốt tám năm không!" Tôi bộ đau khổ ôm ngực.
Phó Dục Bạch , ánh mắt lấp lánh: "Thế mà cậu ấy vẫn để đi ăn với tôi sao?"
Tôi hơi ngạc nhiên: "Tôi ăn với ai thì có liên quan gì đến ấy? Miễn không ăn với ta là , dù sao chúng tôi cũng chẳng ưa nhau."
Phó Dục Bạch tôi một cái, sau đó cụp mắt xuống, không thêm gì.
Suốt bữa ăn, Phó Dục Bạch không nhắc đến Thẩm Chiếu nữa, mà kể cho tôi nghe hàng loạt chuyện hồi nhỏ của Phó Tuyết, khiến tôi lăn lộn. Trên đường về, tôi còn nhắn tin trêu Phó Tuyết về việc ấy từng tè dầm hồi lớp ba. Ngay lập tức, ấy gửi lại tin nhắn thoại đầy tức giận:
"Chắc chắn là Phó Dục Bạch bô bô với cậu đúng không?! Mẹ nó! Tớ biết ngay ông thần đó ngày nào cũng bô bô chuyện xấu của tớ để trả thù mà. Đợi tớ về nước, tớ mà không xé nát mồm ổng thì không ."
Nghe xong, tôi chắp tay cầu nguyện cho Phó Dục Bạch trong lòng, phát ra lời chúc chân thành: "Người em, chúc may mắn nhé."
Sau đó, Phó Tuyết lại kể cho tôi nghe những chuyện không vui ở công việc, chúng tôi cùng nhau chửi rủa đến khi tôi về đến dưới căn hộ của mình.
Bỗng nhiên có ai đó kéo lấy tay tôi, khiến tôi sợ hãi hét lên. Hóa ra là Thẩm Chiếu.
Tôi vừa định phàn nàn thì ta đã siết chặt lấy tay tôi và hỏi: "Cô vừa đi với ai?"
Tôi hơi sững sờ, ta rồi nhướng mày : "Anh đợi tôi dưới nhà suốt sao? Sao , không muốn tôi đi ăn với người đàn ông khác à?"
Thẩm Chiếu đứng lặng, lực ở tay ta cũng dần thả lỏng. Tôi không giật tay ra mà tiếp tục hỏi: "Thẩm Chiếu, tôi đâu phải của riêng , sao quản tôi chặt ?"
Vừa dứt lời, Thẩm Chiếu lập tức buông tay tôi ra, nhạt: "Nếu không phải đang sống ở nhà tôi, tôi sẽ quản sao? Tôi chỉ sợ bị lừa rồi bị bán sang Myanmar, cảnh sát lại đến tìm tôi."
Tôi bĩu môi, rút từ túi ra dây đeo đồng hồ đã mua cho ta và để lại một câu "Đừng có rủa tôi" rồi bước về phía thang máy.
Hôm qua dây đeo đồng hồ của ta bị đứt, trên đường về tôi đi ngang qua trung tâm thương mại, chợt nhớ ra nên mua một cái y hệt. Anh ta là người hoài cổ, đã dùng đồ gì mình thích thì sẽ dùng mãi, trừ khi nó ngừng sản xuất.
Thẩm Chiếu cầm lấy dây đồng hồ, theo sau tôi bước vào thang máy, đứng bên cạnh tôi. Chúng tôi đều thẳng về phía trước, không ai gì.
Cho đến khi thang máy đóng lại, tôi bóng dáng cao lớn của ta phản chiếu trên cửa thang máy và : "Hôm nay tôi đi ăn KFC với Phó Dục Bạch, là cuộc hẹn lần trước, không tiện từ chối. Chúng tôi đã chuyện về mấy chuyện hồi nhỏ của Phó Tuyết."
Không gian im lặng vài giây, rồi Thẩm Chiếu đáp lại một tiếng "ồ" khô khốc.
Bầu không khí lại rơi vào yên lặng. Mãi cho đến khi thang máy gần đến tầng 16, Thẩm Chiếu mới mở lời vỡ sự im lặng:
"Vậy bao giờ đi ăn thịt nướng với tôi?"
Tôi: ?
Sao cái tên này chỉ biết đến thịt nướng ?
"Thịt nướng của thì ăn bao nhiêu chứ? Lẩu tôi ăn gấp đôi."
Giọng ta dần nhỏ lại, nghe có chút uất ức: "Không phải đăng trên vòng bè là muốn ăn thịt nướng sao..."
Tôi mới nhớ ra mình đã đăng bài trên vòng bè hôm qua khi phát điên vì viết lách.
"Khụ khụ, thì tôi là người hay thay đổi mà, giờ tôi lại muốn ăn đồ Tứ Xuyên rồi." Tôi có chút ngượng ngùng .
Đúng lúc thang máy mở ra, Thẩm Chiếu theo tôi bước ra ngoài, tôi nghe thấy ta trả lời:
"Thế dẫn đi ăn đồ Tứ Xuyên."
???
Tôi vừa mới khen ta ngoan ngoãn xong mà!
Tức thật! Nhưng cuối cùng, tối hôm đó chúng tôi vẫn đi ăn đồ Tứ Xuyên.
Bạn thấy sao?