Thẩm Chiếu không tranh luận thêm về vấn đề này, mà hỏi tôi: "Cô định gì tiếp theo? Cô sẽ không định ở đây cùng một người đàn ông đơn độc chứ?"
Tôi: "Liên quan gì đến ."
Thẩm Chiếu bị tôi chặn họng, khựng lại rồi : "Tôi đã mua một căn hộ ở phía nam thành phố, nếu không muốn về nhà thì ở đó, không sống cùng đàn ông khác."
Tôi nắm bắt ngay trọng điểm trong lời của ta: "Ý là 'đàn ông khác'? Thế sống cùng thì à?"
Thẩm Chiếu cạn lời, bắt đầu phản pháo: "Đừng mơ, tôi không muốn sống với ."
Tôi cũng thấy vô lý, liền phản bác lại: "Thẩm thiếu gia, uống bao nhiêu mà năng kiểu này? Nếu tôi sống cùng thì tôi là chó."
Cãi nhau là một chuyện, chuyện ở đâu thì lại là chuyện khác.
Cuối cùng, tôi vẫn nhận chìa khóa căn hộ ở phía nam thành phố từ tay Thẩm Chiếu, rồi tiếc nuối lời tạm biệt với Phó Dục Bạch.
Tiện thể, tôi còn thêm ấy vào WeChat.
Trong lúc đó, Thẩm Chiếu ho đến nỗi suýt sặc ra cả họng.
"Anh không sao chứ?" Tôi dừng bấm nút kết lại rồi quay sang lo lắng hỏi han Thẩm Chiếu.
Anh ta có vẻ khó chịu mà trả lời: "Bây giờ không sao rồi."
Tôi ta mấy lần, sau khi chắc chắn ta không sao mới : "Thế mà ho dữ ? Để tôi hai phát cho tỉnh."
Nói xong, tôi bấm nút chấp nhận kết và cùng Thẩm Chiếu về căn hộ của ta.
Phó Dục Bạch lịch sự tiễn chúng tôi xuống tận dưới nhà.
Lên xe, tôi thốt lên: "Thẩm Chiếu, có thể học theo người ta không! Nhìn ấy lịch sự chưa kìa!"
Thẩm Chiếu vừa lùi xe ra khỏi bãi, vừa lạnh: "Hy vọng nồi lẩu sắp tới sẽ khiến câm miệng."
Tôi ngay lập tức chỉnh lại tư thế ngồi, giả bộ dịu dàng vén tóc ra sau tai, : "Thẩm thiếu gia, đúng là biết cách người ta im lặng."
Thẩm Chiếu không thêm gì, khóe miệng lại nhếch lên.
Rồi tôi bắt đầu lục lọi tìm đồ ăn vặt trong xe một cách quen thuộc.
Tôi đã biết ta tám năm, ngồi xe của ta không biết bao nhiêu lần, tôi thuộc nằm lòng từng vị trí đồ đạc trong xe, giống như thuộc lòng sở thích của ta .
4
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không tiếp tục học lên mà chuyển sang viết truyện mạng toàn thời gian để kiếm sống. Thỉnh thoảng, tôi cũng nhận vẽ vài bản thảo kiếm thêm thu nhập. Trong khi đó, Thẩm Chiếu thì ở lại trường, theo đuổi tiếp chương trình thạc sĩ rồi tiến sĩ, với kế hoạch trở thành giảng viên. Căn hộ phía nam thành phố mà tôi đang ở cũng gần trường ta.
Kể từ khi tôi chuyển vào căn hộ, Thẩm Chiếu dọn đến ký túc xá. Mỗi lần gia đình gọi hỏi tôi đang ở đâu, tôi đều giữ kín, chỉ bảo là mình ở một nơi an toàn, sợ họ lại kéo tôi về, ép chuyện hôn nhân lần nữa. Còn về người chồng hụt mà tôi bỏ lại, hắn cũng chẳng buồn bận tâm, vì chính hắn cũng bị ép cưới. Sau khi thấy tôi bỏ trốn, hắn còn mạnh dạn hơn, bỏ luôn ra nước ngoài.
Vào thứ Năm, Phó Dục Bạch nhắn tin cho tôi:
"Rảnh không? Tôi còn nợ một bữa KFC."
Tôi chợt nhớ ra, đúng là ấy có nợ tôi một bữa. Đang ngồi vẽ bản thảo căng thẳng đến mức đầu óc như sắp nổ tung, tôi quyết định nhận lời ngay, xem như cơ hội để giải tỏa áp lực.
Nhưng không ngờ, ngay sau đó Phó Dục Bạch lại hỏi:
"Có muốn rủ thêm của không?"
Tôi suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người mà ấy đang ám chỉ đến là Thẩm Chiếu.
"Thẩm Chiếu á? Không cần, ta đâu phải không biết đường tới KFC, muốn ăn thì tự đi."
Phó Dục Bạch nhập rất lâu, sau đó chỉ gửi lại ba chữ: "Thế cũng ."
Anh ấy đề nghị đến đón tôi, tôi từ chối, : "Không cần đâu, tôi tự bắt taxi đến KFC."
Kết quả là vừa bước ra cửa, tôi nhận tin nhắn từ Thẩm Chiếu:
"Lê Tranh Tranh, hôm nay muốn đi ăn thịt nướng không?"
Tôi vui vẻ bước ra khỏi thang máy, gửi cho ta một tin nhắn thoại:
"Hôm nay chị không ăn thịt nướng với cậu em đâu, chị đang chuẩn bị đi KFC Thứ Năm Điên Cuồng với đẹp trai khác rồi."
Chưa đầy mấy giây sau, Thẩm Chiếu đã đáp lại bằng một loạt dấu hỏi, rồi còn gọi điện thẳng tới hỏi cung tôi đang đi với ai.
Tôi nhận điện thoại, giọng đầy khiêu khích: "Không cho biết đâu."
Thẩm Chiếu nghiến răng bên kia đầu dây: "Lê Tranh Tranh, tốt nhất nên nhanh đi!"
"Tôi không , rồi, trong bốn mươi phút tới đừng gì với tôi nữa, tôi đi hưởng thụ đây, bye bye!" Nói xong, tôi cúp máy và bắt taxi đến KFC như đã hẹn.
Bạn thấy sao?